Hai người cùng dựa vào lan can, trước mặt là một đám nhân viên công tác đang bận rộn đi đi lại lại, có cơn gió thoảng lướt qua khoảng không giữa họ.
Hắn muốn nói chuyện nghiêm túc với Tiêu Chiến, nếu không vấn đề này đè nặng trong lòng hắn, ảnh hưởng tới cảm xúc và trạng thái làm việc của hắn, sẽ chỉ làm hắn khổ sở hơn.
Vương Nhất Bác hỏi: "Vậy cậu tức giận chuyện gì? Giận tôi vừa rồi mắng cậu?"
Tiêu Chiến nói: "Tôi không giận."
Vương Nhất Bác: "Sao lại không giận, tôi nghe thấy cậu thầm mắng tôi trong lòng đấy nhé."
Tiêu Chiến im lặng.
Vương Nhất Bác kinh ngạc.
"Cậu mắng tôi thật đấy à?!"
Tiêu Chiến cười, nói: "Anh đoán xem."
Vương Nhất Bác rút điếu thuốc ra ngậm trong miệng: "Tôi đoán cái con quỷ ấy. Cậu học xấu rồi, hư quá."
Tiêu Chiến lại thầm nói trong lòng, nếu anh thích dáng vẻ ngoan ngoãn của tôi, tôi có thể giả vờ cả đời này.
Vương Nhất Bác nhìn vẻ mặt của anh, không nhịn được vẫn hỏi ra miệng: "Tiêu Chiến, cậu rốt cuộc đang nghĩ gì thế?"
Tiêu Chiến quay đầu đi, cười nói: "Không có gì. Tôi nhất định sẽ điều chỉnh lại cho tốt, xin đạo diễn Vương cho tôi chút thời gian."
Thái độ của anh rõ ràng rất đoan chính, Vương Nhất Bác lại không hiểu sao cảm thấy lòng mình có chút buồn phiền.
Vương Nhất Bác hỏi: "Cậu muốn điều chỉnh thế nào?"
Tiêu Chiến: "Dùng hết khả năng để điều chỉnh thôi."
Vương Nhất Bác trầm mặc, thật lâu sau hắn mới nói: "Thực ra tôi không nổi giận với cậu đâu."
Tiêu Chiến nghi ngờ quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-chan-thuc/1723420/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.