Vương Nhất Bác gọi Tiêu Chiến qua, nghiêm túc giảng giải cho anh: "Cậu chưa thích ai bao giờ à? Khi thích một người sẽ trở nên dũng cảm, hận không thể cho cả thế giới biết cậu thích cô ấy. Khi cậu diễn tôi thấy cậu vẫn đang cố kìm nén, ẩn nhẫn, vậy là không đúng."
Tiêu Chiến cúi đầu, tỏ ý đã tiếp thu.
Lưu Phong bên cạnh chém một đao xuống: "Đạo diễn Vương, anh đang dùng chính kinh nghiệm yêu đương của bản thân đấy à?"
"Không phải là của bản thân tôi, đây là dùng góc độ của nam chính để diễn giải tình yêu! Cậu ấy là một người dịu dàng, tích cực, có gan, dám làm dám chịu." Vương Nhất Bác nói rồi lại đưa mắt nhìn Tiêu Chiến, nói, "Tiêu Chiến, còn nhớ trước đó tôi đã nói gì với cậu không? Cậu có hiểu được không?"
Ngón tay Tiêu Chiến nắm lấy ống tay áo dài rũ xuống, thầm nghĩ anh hiểu được, nhưng anh không phải là người như vậy.
Anh luôn sợ người mình thích sẽ đâm cho mình một dao.
Anh thích ai, người đó nói gì, tức khắc sẽ làm anh hiểu lầm, rồi lại khiến anh đau lòng. Anh lo được lo mất, vô cùng mâu thuẫn. Muốn bảo hắn ở lại bên mình, lại lo rằng sau này hắn sẽ bỏ đi.
Anh sẽ càng hy vọng, còn không ngừng phạm đi phạm lại cùng một sai lầm.
Sự cách biệt giữa anh và nam chính thực sự quá lớn. Một người u ám, một người xán lạn. Một người luôn vắt óc tìm kế, một người lại thẳng thắn chân thành.
Anh chẳng qua cũng chỉ là một người tục tằng. Nếu Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bac-chien-chan-thuc/1723419/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.