Đ oạn Vân cười nói: - Ta không quan tâm, dù sao họ ăn hải thú mà phát sinh tiến hóa, nay bị ác thú ăn cũng đáng đời. Nhưng số lượng của họ quả thật là kinh khủng, vốn ta dự tính chỉ có thể trên một ức, bây giờ lại đạt tới hơn mười ức. - Ngươi... À... Thiếu gia, có thể ngươi không biết rõ tình hình. Băng hệ slime, cũng không nhất định phải thôn phệ hải thú mới có thể phát sinh tiến hóa. Số lượng trên ức như ngươi nói, chỉ là một bộ phận dưới tay bộ tộc Bạch hùng, chuyên dùng để cung cấp thức ăn cho ác thú. Còn slime chính thức, không cần phải thôn phệ hải thú. Nói vậy ngươi cũng biết, slime cũng tồn tại trên đại lục các ngươi, nhưng trên đại lục slime là loại không có thuộc tính, chúng có thể thôn phệ bất kỳ thuộc tính nguyên tố nào, nhưng ma hạch là thứ năng lượng dễ dàng nhất để cho họ phát sinh tiến hóa. Ở Nam cực Băng nguyên, slime sở dĩ được xưng là băng hệ slime, chính là vì chúng sinh ra trong băng thiên tuyết địa, chúng có thể thôn phệ băng tuyết. Thông qua Nam cực Băng nguyên, băng hệ slime dựa vào tự thân tiến hành tu luyện. Họ không phải là sinh vật tà ác như ngươi hiểu lầm đâu. - Vậy việc chúng thôn phệ linh hồn làm sao giải thích? Nghe Lộ Lộ Tây nói thế, Đoạn Vân lúc này đưa ra quan điểm của mình. - Đúng vậy, slime đúng là có tác dụng thôn phệ, họ cơ hồ có thể thôn phệ bất kỳ vật gì, linh hồn cũng có thể thôn phệ. Nhưng ngươi có nghĩ tới không, bọn slime thôn phệ hải thú này cuối cùng biến thành cái gì? Họ đều biến thành thức ăn cho ác thú. Nói cách khác, để kéo dài sự sống cho chủng tộc mình, họ không thể không lựa chọn hy sinh bản thân mình. Ta dám nói, trên thế giới này, không có một chủng tộc nào thuần khiết và lương thiện như họ. Cho dù Tinh Linh được xưng là chủng tộc thiện lương nhất, cũng không có khả năng làm được việc này. Nói tới đây, Lộ Lộ Tây trở nên rất kích động, thanh âm càng lúc càng lớn. - Được, tốt lắm. Ta tuyên bố, hơn mười ức slime từ nay trở đi được gắn thêm đầu hàm Trung Hoa. Nói cách khác, bộ tộc slime, từ nay cũng phải theo họ của Đoạn Vân ta. Nghe thế, Đoạn Vân lúc này cũng xúc động, hắn quyết định sẽ thu phục slime, thu phục không điều kiện. - Đoạn Vân, ngươi có ý gì đây? Làm sao ngươi có thể chỉ nói một câu là đem cả một chủng tộc khổng lồ như thế làm của riêng mình? Nghe Đoạn Vân nói vậy, Lộ Lộ Tây lại một lần nữa kích động. Nhìn Lộ Lộ Tây kích động, Đoạn Vân cười nói: - Lộ Lộ Tây, nói vậy ngươi chưa hiểu ý tứ của ta. Bộ tộc Trung Hoa của ta có một tộc huấn cơ bản nhất: 'Phạm Trung Hoa thiên uy, tuy viễn tất tru (dù xa cũng giết)'. Slime trở thành dân chúng của bộ tộc Trung Hoa, cũng tương đương với việc chúng có được một bảo hiểm 'nhân mạng' tốt nhất. Từ nay trở đi, nếu có người nào dám bất kính với Trung Hoa tộc dân. Hắn cứ chờ bị diệt tộc đi. Ngươi là Băng tuyết Nữ thần, là thần của bộ tộc slime, ngươi lại thành thị nữ của ta, chẳng lẽ tộc dân của ngươi còn muốn độc lập sao? - Khoác loác, một gia tộc nhỏ bé mà có được bao nhiêu năng lực. - Nghe thế, trên mặt Lộ Lộ Tây cuối cùng lộ ra tiếu ý. - Thiếu gia, nơi này thu thập xong rồi. Lai Bố Ni Tư từ Á Cương tới điều khiển đám Địa Tinh, đến gần nơi phong ấn báo cáo cho Đoạn Vân. Khẽ gật đầu, Đoạn Vân hỏi: - Lão đầu, phong ấn trận đã hiểu rõ chưa? - Chưa, nhưng thiếu gia yên tâm, ta đã ghi lại toàn bộ phong ấn ma pháp trận rồi, phỏng chừng trở về nghiên cứu kỹ lưỡng một phen cũng có thể hiểu được. - Lai Bố Ni Tư trả lời. - Tốt lắm, Lai Bố Ni Tư, đây là một tòa huyền thiết quáng có hàm lượng cực cao, sau khi chúng ta thành công xử lý những phong ấn khác, có thể cho Ải Nhân tới khai thác một phen. Hơn nữa, Nam Hải có rất nhiều tiềm năng cần khai phá, chỗ đó rất có lợi cho sự phát triển của gia tộc. Nhưng lúc này Nam Hải vẫn chưa ổn định, Lai Bố Ni Tư, ngươi đem đám Địa Tinh trở về đi. - Đoạn Vân ra lệnh cho Lai Bố Ni Tư. Được Lai Bố Ni Tư và một vài Địa Tinh đội trưởng chỉ huy, một vạn Địa Tinh cả đám lặc lè chạy về Á Cương. - Thiếu gia, làm sao họ tự nhiên biến mất thế? Chẳng lẽ họ đều là không gian pháp sư, đều biết thuấn di? Nhìn đám địa tinh tự nhiên biến mất, Lộ Lộ Tây lộ vẻ khó tin. Dùng ánh mắt rất kỳ quái nhìn Lộ Lộ Tây, Đoạn Vân hỏi vẻ khó hiểu: - Chẳng lẽ ngươi không biết truyền tống trận? Lai Bố Ni Tư lúc này chưa đi xen vào trả lời thế cho Đoạn Vân: Text được lấy tại thegioitruyen.com - Thiếu gia, ngàn năm trước phụ thân Hi Nhã phát minh ra truyền tống trận, những vị thần thượng cổ này căn bản không thể biết được. Nghe thế, Đoạn Vân lúc này mới hiểu ra. Truyền tống trận do không gian siêu pháp thần Khoa Lâm Mễ Khắc phát minh ra ngàn năm trước, hơn nữa, món đồ 'chơi' này còn làm cho Hi Nhã một nhà bị Thần giới diệt môn. Nhưng không biết những vị thần ở Thần giới có biết truyền tống trận hay không nữa. Đây là một đại pháp bảo của mình đó chứ, nếu Thần giới cũng có truyền tống trận, vậy sau này khi tác chiến với chúng phải cẩn thận mới được. Đoạn Vân nhớ tới tấm da thú trong Ách Bỉ Đa mẫu giới, không gian siêu pháp thần Khoa Lâm Mễ Khắc từng đề cập đến việc phát hiện lúc thần phủ xuống chính là một loại không gian truyền tống. Chính nhờ thông qua nghiên cứu loại phủ xuống này mới làm cho lão phát minh ra truyền tống trận. Dựa theo thuyết pháp này, bản quyền của truyền tống trận thuộc về Thần giới. Ài, vũ khí bí mật không còn là ưu thế nữa rồi. - Truyền tống trận? Ta không biết. Lộ Lộ Tây lắc lắc đầu, một nữ thần bị phong ấn vạn năm, biết được truyền tống trận mới là lạ! - Được rồi, đi thôi. Âu Đặc Tư, ở đây lập một điểm truyền tống, chúng ta bây giờ về Long cung trước. Thấy sự tình nơi này đã được xử lý xong, Đoạn Vân mang theo đám thủ hạ trở về Long cung trước. Trong phòng nghị sự Long cung, Đoạn Vân chỉ vào bản đồ hải giới nói với Lộ Lộ Tây và Bạch hùng Hoàng: - Hai vị xin xem đây, nơi này là hải vực Bắc Hải. Ta muốn lập nơi này thành nơi sinh sống của bộ tộc Bạch hùng. Đó là một hải vực hơi giống như một cái hồ màu xanh, nhưng cái hồ nước này có diện tích hơi lớn một chút. Hải vực này lớn bằng khoảng chừng nửa Thiên Long quốc. Hai bán đảo đại lục vừa vặn chia hải vực của Hạ Lợi Ngõa làm hai. Hơn nữa, vì nơi đó là cực bắc, do đó mấy hòn đảo ở đó đều biến thành băng sơn cả. Ở đó, ngoại trừ nước, cơ hồ chỉ toàn là băng. - Thiếu gia, ta cũng biết chút đỉnh về khối hải vực này. Bộ tộc Bạch hùng chúng ta khi thương nghị về việc chạy về phía bắc, cũng từng lấy nơi đó làm địa bàn lý tưởng để tập hợp. Nơi đó quanh năm luôn luôn băng thiên tuyết địa, hơn nữa còn có không ít đảo, ta nghĩ nơi đó rất thích hợp cho bộ tộc Bạch hùng chúng ta. Nhưng thiếu gia, nơi đó chẳng lẽ không có thế lực nào khác sao? - Bạch hùng Hoàng Tạp Nhĩ Lỗ Tư hơi lo lắng hỏi. Đoạn Vân cười cười nói: - Bộ tộc Bạch hùng cường đại chẳng lẽ còn phải sợ thế lực nào khác sao? Nơi đó có một vài thế lực, thực lực cũng mạnh, ví như bộ tộc Băng Long. Nhưng đừng lo, thực lực bộ tộc Băng Long cũng không phải quá mạnh, thực lực của chúng đại khái chỉ cỡ gần bằng Long tộc Đường Cổ Lạp Sơn, căn bản là không đủ gây ra sự gì lớn. Ta hy vọng các ngươi đến nơi đó, tương lai sẽ thu thập toàn bộ thế lực băng hệ ở đó vào gia tộc. Tạp Nhĩ Lỗ Tư, hải vực đó sau này đặt tên là Trung Hoa Bắc Băng Dương. - Rõ, thiếu gia. Mặc dù Đoạn Vân giết rất nhiều tộc dân, nhưng lúc này hắn cũng đã là người của gia tộc. Hắn cũng hiểu được, nếu lúc này còn không nhất tâm quy thuận, cả bộ tộc Bạch hùng tương lai sẽ bị diệt tộc vĩnh viễn. Khẽ gật đầu, Đoạn Vân nói: - Âu Đặc Tư, cho ngươi một ngày, ta muốn ngươi lập một truyền tống trận giữa Bắc Băng Dương và Nam Hải Bạch hùng. Những phong ấn khác trước tiên không cần quan tâm, chúng ta đem bộ tộc Bạch hùng tới Bắc Băng Dương rồi nói tiếp. - Nhưng thiếu gia, phải làm gì với Bạch hùng thành? Nơi đó bị rất nhiều ác thú vây quanh. Hơn nữa, Bạch hùng cũng vị tất đã chịu phối hợp. - Âu Đặc Tư nói ra sự khó xử của mình. - Để Băng tuyết Nữ thần Lộ Lộ Tây trợ giúp ngươi. Lộ Lộ Tây, ngươi phụ trách chuẩn bị di chuyển Nam Hải tộc dân rời khỏi Bạch hùng thành, ta hy vọng truyền tống trận làm xong sớm, họ có thể nhanh chóng thông qua truyền tống trận đến Bắc Băng Dương. Đoạn Vân nói tiếp. - Thiếu gia yên tâm, Bạch hùng thành thuộc phạm vi thế lực của ta, ác thú khác căn bản không có khả năng chống lại ta ở Bạch hùng thành. Lộ Lộ Tây bây giờ một hai gọi hắn là thiếu gia, xem ra đã toàn tâm toàn ý với Đoạn Vân. Bạch hùng Hoàng cũng hơi lo nói với Lộ Lộ Tây: - Nữ thần đại nhân, trước kia lúc ngài chưa mạnh mẽ phá vỡ phong ấn, ngài có thực lực tuyệt đối ở Bạch hùng thành, nhưng bây giờ ngài chỉ có thực lực Đấu thần trung giai, nếu tin tức tiết lộ ra ngoài, các con ác thú rất có thể sẽ nhân cơ hội này tập kích. Nghe thế, Đoạn Vân hỏi Bạch hùng Hoàng: - Có mấy con đại ác thú có thể tới Bạch hùng thành? - Hẳn là đều có thể, nhưng thực lực của chúng sẽ giảm xuống không ít. Ba con ở hải vực biển sâu, có thể sẽ giảm xuống một phần thực lực khi tới Bạch hùng thành. Ác thú cao nhất, có thể có thực lực Chân thần trung giai thì còn lại sơ giai. - Lộ Lộ Tây nói với Đoạn Vân. - Tạp Nhĩ Lỗ Tư, ta không nhớ rõ lắm, mấy con ác thú này có thực lực ra sao? - Đoạn Vân hỏi. - Ở hải vực biển sâu, trừ chỗ của Bát trảo quái thú đã bị tiêu diệt, trong số tam đại ác thú khác ở biển sâu có một đầu là đỉnh giai, hai đầu khác là Chân thần sơ giai. Còn năm con trên hai đảo phân biệt là ba đầu hậu giai Cá sấu tiền sử, và hai đầu Vạn niên trùng có thực lực đỉnh giai. Còn ở phía Nam cực Băng nguyên, thực lực ác thú ở đó ta không rõ lắm. - Tạp Nhĩ Lỗ Tư báo báo cho Đoạn Vân biết. - Ở vùng băng nguyên có một đầu Băng Long tiền sử, thực lực mạnh hơn ta rất nhiều, hẳn phải là Chân thần. Lộ Lộ Tây tiếp lời Bạch hùng Hoàng nói nhỏ. Nghe thế, khóe miệng Đoạn Vân lại một lần nữa lộ ra nụ cười tà ác.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]