Tịch Mộ Thần từ đầu luôn quan sát Cao Phó và cô không ngừng
Cái ánh mắt ấy của hắn cứ dán chặt lên người cô khiến anh khó chịu không thôi!
Hừ! Vậy mà lại dám dùng cái ánh mắt bẩn thỉu ấy nhìn Tiểu Tịch? Hắn chán sống rồi ư?
" Có chữa trị hay không? Không chữa trị thì nhanh lăn ra khỏi đây để người khác vào thay! "
Câu nói của Tịch Mộ Thần một lần nữa khơi dậy sự phẫn nộ trong Cao Phó
" Này này! Bộ cậu nghĩ tôi muốn giúp cậu trị vết thương? Nếu không phải vì Tịch phu nhân mở miệng thì tôi cũng đã rời khỏi đây rồi! "
" Vậy tại sao còn chưa đi? "
" Cậu...! "
Cao Phó tức nghẹn họng không chút phản bác được dù một chữ
" Bệnh viện cũng không phải chỉ có mình cậu là bác sĩ! Chỉ thay gạc mà thôi cho nên cậu không làm thì để người khác làm...người đâu? "
Tịch Mộ Thần nói một loạt sau đó gọi thuộc hạ vào không có ý để Cao Phó có thể nói lời nào
Đến khi thuộc hạ vào cô có chút mất kiên nhẫn lên tiếng:
" Các anh ra ngoài đi, không chuyện có gì đâu! "
Thuộc hạ có chút khó xử nhìn nhau xong cũng cung kính mở miệng nghe theo.
" Vâng phu nhân! "
Lão đại từng nói: Thấy chị dâu như thấy ta, cô ấy hạ lệnh, chỉ được phép nghe theo không được kháng lệnh. Nếu như điều cơ bản như thế cũng làm không xong thì bọn họ tức coi anh không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-xa-ve-day-anh-thuong/2427020/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.