Người đàn ông nhận thấy rõ cô đang lo lắng điều gì, một nụ cười từ khóe môi tạo thành, một nụ cười nhìn vô lại vô cùng, càng nhìn càng thấy đáng ghét
Tịch Mộ Thần nhếch khóe môi:
" Đừng lo, thuộc hạ của anh bên ngoài canh giữ, không có sự cho phép của anh, không một ai có thể bước vào! "
" Không có người bước vào cũng không có nghĩa rằng người bên ngoài không nghe thấy! "
Vì tức giận cô đã không nhịn được ý tứ mình nói đã vô ý buộc miệng nói
Tịch Mộ Thần nghe thế liền nhướng mày thích thú nhưng trên gương mặt đẹp trai ấy lại mang vẻ vô tội
" Hửm? Nghe thấy...nghe thấy cái gì? "
Cô bỗng phát giác ra điều mình vừa nói là gì, gương mặt nhỏ nhắn xấu hổ vội cúi đầu, mái tóc dài theo đó, chúng rủ xuống che đi gương mặt cô
" Lẽ nào em đang nghĩ cái gì ư? "
Cô lắc đầu mạnh
Tịch Mộ Thần thích thú cười, cô càng như thế chỉ càng khiến anh muốn trêu chọc cô hơn
" Bảo bối em thật không đứng đắn! "
" Anh mới không đứng đắn! "
" Đầu óc đen tối! "
" Anh mới đen tối! "
Cô gái trước mặt như con mèo giẫm phải đuôi tức giận phản bác không ngừng
Nhìn dáng vẻ xù lông của cô gái nhỏ, đôi mắt luôn chứa tầng tầng lớp băng sương lạnh lùng khiến người khác luôn cách xa ngàn dậm từ từ tan ra như dòng nước ấm áp, yêu thương nhìn cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-xa-ve-day-anh-thuong/2427022/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.