Chương trước
Chương sau


Mặc dù rất không thích nhưng Trầm Thiên Phong vẫn phải đáp ứng yêu cầu của Quốc Vương là cả nhà anh sẽ ở lại cung điện dùng bữa trưa. Đang lo lắng cho sức khỏe của Lý Giai Kỳ sau trận yêu tối hôm âu nên Trầm Thiên Phong làm gì còn tâm trạng ăn uống, vốn định từ chối nhưng cái bụng của Lý Giai Kỳ rất không ngoan mà phát ra một loạt âm thanh. Thuận nước đẩy thuyền, Quốc Vương càng nhiệt tình mời gia đình anh ở lại. Quãng đường từ cung điện về Thành Bảo khá xa, Trầm Thiên Phong sợ Lý Giai Kỳ và sáu bánh bao nhỏ bị đói nên đành đồng ý.

Bình thường phụ nữ và đàn ông sẽ ăn riêng nhưng Lý Giai Kỳ không theo đạo Hồi và quan trọng là Trầm Thiên Phong sẽ không chịu để cô ngồi ăn riêng với Vương Hậu và những người khác nên Quốc Vương phá lệ để Vương Hậu và Lý Giai Kỳ cùng ngồi ăn chung bàn.

Trên bàn bày đầy đủ các loại thức ăn từ món Âu đến Á còn có cả những món ăn truyền thống nơi đây. Có người hầu tiến lên với ý muốn phục vụ cho một nhà tám người bọn họ nhưng Trầm Thiên Phong khoát tay ra hiệu chỉ cần phục vụ sáu bánh bao nhỏ là đủ còn anh và Lý Giai Kỳ không cần. Lý Giai Kỳ thậm chí không đụng đến dao nĩa bởi vì từ đầu đến cuối Trầm Thiên Phong đều tự mình đút thức ăn cho cô, chăm sóc còn kỹ hơn cả em bé. Có lẽ thật sự đói, Lý Giai Kỳ ăn được khá nhiều hơn nữa còn đặc biệt thích ăn mấy món truyền thống mà đồ ăn truyền thống chủ yếu là dùng tay bốc nên lúc này tay phải của Trầm Thiên Phong dính khá nhiều thức ăn.

Với hành động đút thức ăn của Trầm Thiên Phong khiến cho Quốc Vương và các Hoàng tử cảm thấy anh đang hạ thấp bản thân còn Vương Hậu thì thấy ghen tị với Lý Giai Kỳ.

''Là đàn ông mà phải hầu hạ phụ nữ, thật mất mặt.'' Một Hoàng tử lên tiếng châm chọc.

Trầm Thiên Phong đút một miếng thịt cừu nướng cho Lý Giai Kỳ sau đó quay ra nhìn Hoàng tử kia, ánh mắt lạnh lẽo khiến cậu ta rùng mình.

''Quản cho tốt cái miệng chó của mày lại.''

Quốc Vương thấy rõ Trầm Thiên Phong đang tức giận liền biết con trai mình đã động đến vảy ngược của anh bèn lên tiếng hoà giải.

''Ali không có ác ý đâu chỉ là nó chưa từng thấy mà thôi với lại vợ cháu cũng có tay chân không cần cháu phải đút thức ăn.''

''Tôi thích.''

Câu trả lời này trực tiếp khiến cho những lời định nói của Quốc Vương nghẹn lại, ông cười cười cầm ly nước lên uống.

''Nghe nói con gái của Yamaguchi tiên sinh và Aurelia tiểu thư vẫn luôn muốn gả cho anh, bao giờ thì anh cưới bọn họ?''

Khuôn mặt đang thư thái của Lý Giai Kỳ lập tức lạnh đi, Trầm Thiên Phong cũng bừng lên lửa giận, tên ngu xuẩn nào lại nhắc đến bọn họ. Quay ra nhìn hoá ra là Thái tử vừa mới lên tiếng, câu ta còn nhướng mày tỏ ý khó hiểu với anh.

''Bọn họ muốn gả nhưng tôi không muốn lấy.''

''Tại sao?''

''Tôi sợ vợ.''

Một câu này của Trầm Thiên Phong trực tiếp đánh vào trái tim của Lý Giai Kỳ, khoé môi cô cong lên không kiêng dè có người trực tiếp hôn lên môi anh một cái như khen thưởng. Trái ngược với Lý Giai Kỳ, thái độ của Quốc Vương, Vương hậu và mấy vị Hoàng tử chính là thập phần kinh ngạc. Phải biết rằng đàn ông nơi đây có thể lấy nhiều vợ, người càng giàu có thì lấy càng nhiều vợ, phụ nữ trong mắt họ chính là vật phụ thuộc vào đàn ông lấy đâu ra khái niệm đàn ông sẽ sợ vợ. Lời nói của Trầm Thiên Phong không khác gì một phát súng bắn thẳng vào đầu họ.

Bữa cơm kết thúc không mấy vui vẻ, Trầm Thiên Phong lập tức đưa Lý Giai Kỳ và sáu bánh bao nhỏ trở về Thành Bảo. Anh không muốn ở lại cung điện thêm một chút nào nữa, nếu không phải sợ mẹ con cô đói bụng thì còn lâu anh mới ở lại đây.

Trở lại Thành Bảo, việc đầu tiên Trầm Thiên Phong làm là gọi Giáo sư Robert đến kiểm tra sức khỏe cho Lý Giai Kỳ, cuộc yêu tối hôm qua vẫn khiến anh đặc biệt để ý.

''Cả mẹ và các em bé đều khoẻ mạnh không vấn đề gì, các chỉ số đều đạt tiêu chuẩn.''

Bây giờ thì hòn đá đè nặng trong lòng Trầm Thiên Phong mới được bỏ xuống, anh thở ra một hơi nhưng vẫn còn thắc mắc cần phải được làm rõ cho nên sau khi bế Lý Giai Kỳ về phòng ngủ trưa, một mình anh rón rén ra ngoài.

Giáo sư Robert và phu nhân đang bận rộn với một đống tài liệu nghiên cứu.

''Giáo sư, có một chuyện tôi muốn hỏi ngài một chút.''

Giáo sư Robert và phu nhân đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn khiến Trầm Thiên Phong bất giác nóng bừng hai tai.

''Có thắc mắc gì mời ngài cúa hỏi, trong phạm vi hiểu biết của tôi thì tôi sẽ giải đáp.'' Giáo sư Robert khiêm tốn trả lời.

''Chuyện là....chúng tôi đã lâu không có làm chuyện vợ chồng vậy muốn hỏi ngài một chút là chuyện đó có thể hay không?'' Nói xong lời này thì hai tai của Trầm Thiên Phong đã đỏ lên như quả ớt.

Cả Giáo sư Robert và phu nhân đều là những người có chuyên môn cao nên với vấn đề thắc mắc này của Trầm Thiên Phong cũng không quá kinh ngạc.

''Ồ, thật xin lỗi đã không nhắc tới chuyện này. Với tình hình sức khỏe của Tiểu Kỳ và em bé thì hai người hoàn toàn có thể sinh hoạt vợ chồng bình thường tuy nhiên không nên quá mạnh bạo và nên làm tư thế an toàn cho mẹ và bé tránh đừ nặng lên bụng của thai phụ. Miễn sao hai người thấy thoải mái thì hoàn toàn có thể.''

''Vậy cho hỏi, phụ nữ mang thai đối với chuyện vợ chồng có thay đổi gì hay không?''

Giáo sư Robert hoàn toàn không biết rõ ngụ ý bên trong câu hỏi của Trầm Thiên Phong và ông cũng không hề hay biết gì về chuyện tối hôm qua và sáng sớm nay của hai người nên trả lời rất tự nhiên.

''Khi mang thai, nồng độ hormone thay đổi dẫn đến việc nhu cầu tình dục của thai phụ cũng bị thay đổi. Ngoài ra còn do việc ốm nghén, mệt mỏi khiến thai phụ cũng giảm ham muốn đối với tìn dục nhưng sau khoảng ba tháng đầu khi đã hết nghén thì sẽ có ham muốn. Phần lớn thì phụ nữ đều giảm ham muốn trong thời gian mang thai nhưng cũng có một số ít lại tăng ham muốn. Đối với chuyện này không cần phải quá hoang mang bởi quan hệ tình dục trong khi mang thai là một cách hữu hiệu để thư giãn tinh thần và giảm các triệu chứng khó chịu về thể chất và điều đó hoàn toàn có lợi cho mẹ cũng như quá trình nuôi dưỡng em bé.''

Được Giáo sư Robert khai sáng, Trầm Thiên Phong cảm thấy làm chuyện vợ chồng với Lý Giai Kỳ không còn là gánh nặng nữa. Ngẫm lại thì kể từ khi mang thai đến nay tuy rằng cơ thể bởi vì ốm nghén mà gầy đi không ít nhưng ngực và mông lại lớn hơn khá nhiều đặc biệt là ngực. Lúc trước cảm xúc khi xoa nắn đã rất tốt hiện giờ là đặc biệt tốt, vừa lớn vừa mềm đặc biệt quyến rũ. Chưa kể đến phía dưới của cô bây giờ đặc biệt mẫn cảm, chính vì nó quá mức mê hồn khiến cho buổi tối hôm qua anh đã không nhịn nổi mà dùng sức hơi quá nhưng thật sự là hút anh đến mức muốn lên thiên đường.

Chỉ mới nghĩ đến vậy mà Trầm Thiên Phong đã cảm thấy miệng đắng lưỡi khô thậm chí cây đồ vật đang ngủ say còn có xu hướng thức tỉnh. Vội vàng bình ổn lại cơ thể cũng như cảm xúc, Trầm Thiên Phong đến phòng của sáu bánh bao nhỏ xem qua chúng một chút. Lý Giai Kỳ đang mang thai nên không thể chu toàn với bọn trẻ được, là cha là chồng anh có trách nhiệm san sẻ với cô vì thế cũng đặc biệt quan tâm đến sáu bánh bao nhỏ nhiều hơn một chút tránh cho chúng cảm thấy ba mẹ có em sẽ không quan tâm đến chúng nữa.

Lúc từ phòng của sáu bánh bao nhỏ đi ra, Trầm Thiên Phong đụng mặt với quản gia dáng vẻ vội vàng.

''Xảy ra chuyện gì mà gấp gáp như vậy?''

Lão quản gia đang vội vàng chạy đi tìm Trầm Thiên Phong không ngờ đến lại gặp anh ở đây nên có hơi ngạc nhiên một chút sau đó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

''Cũng không phải chuyện gì lớn nhưng chuyện này tôi không dám tự quyết định nên đến tìm ngài để hỏi ý kiến.''

''Chuyện gì?''

''Tuần trước Thành Bảo nhận được một bức thư, tôi tự ý mở ra đọc thì biết được đó là một người phụ nữ gửi đến hơn nữa người đó rất có thể là một trong những tình nhân cũ của lão Hoàng thân.''

''Chuyện của ông ta thì có liên quan gì đến tôi?'' Trầm Thiên Phong híp mắt, giọng nói toát ra hơi thở lạnh lùng.

''Có chuyện gì vậy?''

Hai người mải nói chuyện nên không phát hiện ra Lý Giai Kỳ đến, lúc nghe được âm thanh của cô thì mới giật mình quay đầu lại. Lão quản gia do dự không biết có nên nói chuyện này với Lý Giai Kỳ hay không bèn nhìn sang Trầm Thiên Phong nhưng biểu cảm của anh rõ ràng là không muốn quan tâm.

Thấy hai người mãi không trả lời mình, Lý Giai Kỳ bước thêm một bước: ''Có chuyện gì xảy ra?''

''Tuần trước có một bức thư được gửi đến Thành Bảo, tôi muốn đưa cho Hoàng thân xem.'' Lão quản gia cung kính đáp lại.

''Tôi có thể xem không?''

Lý Giai Kỳ đang hỏi lão quản gia nhưng ánh mắt lại nhìn sang Trầm Thiên Phong, dĩ nhiên anh cũng nhận được ánh mắt của cô nên bất đắc dĩ gật đầu.

Lão quản gia từ trong túi áo lấy ra một tờ giấy đưa cho Lý Giai Kỳ, cô nhận lấy nhìn xem nhưng lại không hiểu trên đó viết gì bởi nó được viết bằng chữ Ả Rập. Đưa tờ giấy sang cho Trầm Thiên Phong rồi hất hàm ra hiệu cho anh xem.

''Xem không hiểu.''

Trầm Thiên Phong nhận lấy tờ giấy rồi đọc một lượt, trên đó đại khái là một người phụ nữ viết cho ba của anh nói rằng đã gần một năm nay không nhận được

số tiền mà ông ta vẫn luôn gửi cho bà những năm này, hiện tại mẹ con bà ta rất khó khăn nên hỏi ông có thể gửi tiền cho họ được không. Trầm Thiên Phong nói sơ qua nội dung bức thư cho Lý Giai Kỳ nghe.

''Người phụ nữ đó chẳng lẽ không biết rằng ba anh đã mất từ lâu rồi?'' Lý Giai Kỳ nói ra nghi vấn của mình.

''Không biết cũng không quan tâm.'' Trầm Thiên Phong vẫn giữ nguyên thái độ lạnh lùng khi nhắc đến chuyện này.

''Có địa chỉ người gửi không?'' Lý Giai Kỳ quay ra hỏi lão quản gia.

''Có ạ.''

''Em tính làm gì?'' Dự cảm được cô muốn làm gì đó nên anh vội vàng hỏi.

''Vẫn biết ba anh có nhiều tình nhân nhưng em còn chưa có tận mắt nhìn thấy nên muốn đến nhìn một cái xem họ có xinh đẹp không.''

''Không được đi.'' Nói rồi xoay người bỏ đi.

Hiếm khi Trầm Thiên Phong dùng thái độ cứng rắn với Lý Giai Kỳ, cô không giận nhưng lại rất muốn đi nhìn người phụ nữ nọ một cái nên ôm theo cái bụng to đuổi theo anh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.