Đuổi theo Trầm Thiên Phong vào trong thư phòng của anh, ban đầu thì Trầm Thiên Phong vẫn trưng ra bộ mặt lạnh tanh không thèm để ý đến mấy lời năn nỉ của Lý Giai Kỳ. Cô cũng không nhụt chí, qua một hồi lâu thật là lâu bằng tất cả các biện pháp từ năn nỉ dỗ dành, dịu dàng tình cảm sang đến đe doạ, uy hiếp, gần như là đã phải dùng hết tất cả vốn liếng của bản thân thì Lý Giai Kỳ mới nhận được cái gật đầu của ông thần mặt lạnh này.
Lý Giai Kỳ hôn chụt một cái lên cằm đầy râu của Trầm Thiên Phong, trong mắt vụt qua một tia khó chịu nhưng rất nhanh liền thu lại, khuôn mặt trưng ra vẻ mặt lấy lòng của một tiểu nhân điển hình.
''Ông xã là tốt nhất!''
Trầm Thiên Phong trong mắt tràn đầy ý cười nhưng vẫn cố tỏ ra lạnh lùng, anh vươn tay kéo Lý Giai Kỳ cho cô ngồi lên đùi mình sau đó cứ thế ôm lấy Lý Giai Kỳ, cằm anh gác trên bả vai của cô. Hai người cứ yên lặng như vậy không ai nói tiếng nào, Lý Giai Kỳ biết anh thấy không vui khi nhắc về ba mình nhưng chung quy đó cũng là ba của anh, trốn tránh không phải là chuyện hay, có lẽ đối mặt mới là một loại giải thoát.
Cứ giữ nguyên tư thế thân mật như vậy cho đến khi Lý Giai Kỳ cảm thấy đang có một bàn tay mon men đến ngực của mình. Bầu ngực được bao bởi áo ngực đã bị đẩy lên trên, một bàn tay to lớn của anh đang liên tục nhào nặn nơi đó. Giống như cảm thấy chưa đủ, Trầm Thiên Phong dứt khoát kéo mạnh một cái ở cổ chiếc váy của Lý Giai Kỳ khiến cho nó rách tan, bộ ngực đầy đặn cứ thế phơi bày trước mắt anh.
''Anh làm cái gì vậy? Váy của em rách cả rồi.'' Lý Giai Kỳ đập vào vai anh oán trách.
''Chăm sóc sức khỏe cho em.''
Nhả ra mấy chữ đó rồi như không đợi được nữa, Trầm Thiên Phong giật phăng chiếc áo ngực của Lý Giai Kỳ ra sau đó vùi mặt vào một bên ngực. Một bên dùng miệng, một bên dùng tay nhào nặn, như là cố tình, tiếng bú mút của anh vang lên thật lớn, trong thư phòng rộng lớn liên tục vang lên những tiếng chụt chụt khiến người nghe phải đỏ mặt.
Lý Giai Kỳ cũng không hiểu rõ lắm về quan hệ của Trầm Thiên Phong với ba mình, cô chỉ biết anh luôn không thích nhắc đến ông ấy và đặc biệt cảm thấy khó chịu khi nghe chuyện về ông ấy.
Lý Giai Kỳ ngồi thẳng lưng trên đùi của Trầm Thiên Phong còn anh đang cúi đầu say mê bú mút hai bầu ngực của cô như thể nơi ấy thật sự có sữa. Lý Giai Kỳ sau khi mang thai đặc biệt mẫn cảm nên hiện tại cũng chẳng nghĩ nổi điều gì, hai tay cô luồn vào tóc anh, cổ ngửa lên thở dốc.
Gạt bỏ hết đồ vật trên bàn sang một bên, có không ít đồ vì hành động của Trầm Thiên Phong mà rơi xuống đất nhưng anh mặc kệ. Trầm Thiên Phong bế Lý Giai Kỳ lên nhẹ nhàng đặt cô nằm trên mặt bàn. Lý Giai Kỳ vẫn còn đang mơ màng chưa hiểu chuyện gì thì quần lót đã bị anh cởi ra, cô nghe thấy anh nói nhỏ một câu mà mặt đỏ như tôm luộc.
''Lâu lắm rồi không trò chuyện với Tiểu Giai Kỳ.''
Hai chân của Lý Giai Kỳ được tách rộng ra sau đó Trầm Thiên Phong trực tiếp vùi mặt vào nơi bí ẩn đó. Khoái cảm ập đến bất ngờ, Lý Giai Kỳ liên tục thở dốc theo từng động tác nhỏ của anh. Hai tay nắm lấy tóc của Trầm Thiên Phong vừa giống như muốn đẩy đầu anh ra khỏi nơi đó nhưng lại cũng giống như đang kéo vào gần hơn. Tiếng xì xụp, chậc chậc vang lên khắp phòng, Lý Giai Kỳ được Trầm Thiên Phong hầu hạ đến mức cao trào hai lần, thắt lưng cong lên, ngón chân cứng đờ, miệng hét lớn lần nữa cao trào mà miệng của Trầm Thiên Phong thì vẫn chưa rời khỏi nơi đó, Lý Giai Kỳ thậm chí còn nghe thấy tiếng anh nuốt ừng ực rất là xấu hổ.
Một lúc lâu sau Trầm Thiên Phong mới rời khỏi đoá hoa ướt át kia, anh cúi xuống hôn lên môi Lý Giai Kỳ rồi hôn xuống vành tai, dái tai.
''Để ông xã trả đủ em hai lần rưỡi.'' Anh thì thầm vào tai cô.
Lý Giai Kỳ mặt đỏ đến tận mang tai nhìn anh từ từ trút bỏ từng món đồ trên người xuống cho đến khi nhìn thấy cây đồ vật cứng rắn dựng đứng của anh. Là một người biết trước biết sau, Lý Giai Kỳ nhổm người dậy, xoay đầu lại sau đó nắm lấy cây đồ vật kia. Lý Giai Kỳ quỳ ở trên bàn làm việc, đầu cúi thấp cho đến khi môi cô chạm vào đỉnh của thứ kia, há miệng ngậm lấy, Lý Giai Kỳ cũng rất nhiệt tình chăm sóc nó.
Từ góc nhìn của Trầm Thiên Phong quả thật đã trông thấy một màn *** mỹ, cô đang chổng mông quỳ trên bàn làm việc dùng miệng chăm sóc thằng nhỏ của anh khiến máu trong người anh càng là sục sôi hơn nữa.
Có một điều chứng minh rằng đàn ông dù lý trí đến đâu thì lúc ở trên giường cũng khó mà kiềm chế bản thân và Trầm Thiên Phong cũng không ngoại lệ. Nhìn cảnh sắc tình dưới thân, Trầm Thiên Phong cũng không nhịn được mà bắt đầu đưa đẩy hông. Lý Giai Kỳ ban đầu là chủ động còn có thể khống chế được lực đạo nhưng sau đó Trầm Thiên Phong liền giữ đầu cô cứ thế đẩy eo dần dần cô không còn theo kịp tốc độ của anh nữa. Hai mắt Trầm Thiên Phong đỏ ngầu liên tục thúc hông khiến Lý Giai Kỳ khó chịu đến mức chảy nước mắt nhưng biết anh đang khó chịu nên cô vẫn cố chịu cho đến khi Trầm Thiên Phong càng tăng tốc nhanh hơn rồi sau đó phóng thích.
Một luồng chất lỏng nóng bỏng bắn thẳng vào cổ họng của Lý Giai Kỳ, quá nhiều nên cô nuốt không kịp tràn cả ra hai bên khoé miệng. Trầm Thiên Phong sau khi phóng thích vội vàng rút ra sau đó với lấy khăn giấy trên bàn lau miệng cho Lý Giai Kỳ đang ho dữ dội.
''Xin lỗi em, tôi không kiềm chế được.'' Anh áy náy xin lỗi.
Lý Giai Kỳ bởi vì bị sặc nên liên tục ho khan nhưng vẫn lắc đầu tỏ ý không sao. Trầm Thiên Phong lại càng đau lòng vội vàng lấy nước ấm cho cô súc miệng.
''Em không sao, anh thấy thoải mái chứ?''
''Rất thoải mái, để tôi đưa em về phòng.''
Trầm Thiên Phong cúi xuống tính nhặt quần áo lên mặc lại thì bị Lý Giai Kỳ giữ lại.
''Sao vậy em?'' Anh dịu dàng hỏi.
''Còn có thể không? Em còn muốn.'' Lý Giai Kỳ bẽn lẽn hỏi.
Trầm Thiên Phong mất mấy giây sửng sốt sau đó mỉm cười, dịu dàng hôn lên môi cô.
''Tuân lệnh bà xã, dù không thể cũng phải dốc sức phục vụ bà xã.''
Lý Giai Kỳ cũng cười, hai tay cô quàng lên cổ của Trầm Thiên Phong cùng anh môi lưỡi dây dưa.
Lúc hai người ra khỏi thư phòng đã là lúc trời nhá nhem tối, Trầm Thiên Phong vẫn mặc trên người bộ đồ truyền thống còn Lý Giai Kỳ được anh bế trên tay chỉ dùng một chiếc chăn mỏng quấn quanh người. Trầm Thiên Phong đưa Lý Giai Kỳ về phòng tắm rửa sau đó để cô nghỉ ngơi một chút còn anh phải đi xem sáu bánh bao nhỏ thế nào. Có bảo mẫu đi theo nhưng Lý Giai Kỳ vẫn là không yên tâm nên bảo anh qua xem một chút.
Sáng hôm sau Lý Giai Kỳ dậy sớm hơn mọi hôm, Trầm Thiên Phong cũng cùng dậy với cô. Hai người vệ sinh cá nhân xong thì cùng đến phòng của sáu bánh bao nhỏ đánh thức bọn trẻ dậy. Tuy rằng mang thai nhưng Lý Giai Kỳ vẫn chu đáo chuẩn bị bàn trải đánh răng và quần áo sẽ mặc hôm nay cho sáu bánh bao nhỏ. Mất nửa tiếng đồng hồ để chuẩn bị ổn thỏa cho sáu bánh bao nhỏ sau đó một nhà tám người mới cùng nhau đến nhà ăn ăn sáng.
''Hôm nay ba mẹ có chút chuyện cần phải ra ngoài, các con ngoan ngoãn chơi trong Thành Bảo, bên ngoài rất nắng nếu muốn ra ngoài nhớ phải mang theo ô không bị cảm nắng, nhớ chưa?''
''Vâng ạ.''
''Ba mẹ mau mau trở về nhé.''
''Xong việc ba mẹ sẽ về ngay thôi.''
Dặn dò sáu bánh bao nhỏ xong, Lý Giai Kỳ tiếp tục ăn sáng còn không quên nhắc nhở bọn trẻ uống hết phần sữa của mình.
Lý Giai Kỳ vẫn cảm nhận được Trầm Thiên Phong có tâm sự trong lòng cho nên cũng không thúc giục anh. Cô ngồi ở phòng khách chơi cùng sáu bánh bao nhỏ sau bữa sáng trong lúc chờ Trầm Thiên Phong. Chờ mãi không thấy Trầm Thiên Phong đâu lại nhìn đồng hồ trên cổ tay mới phát hiện anh vậy mà đã đi được một tiếng đồng hồ rồi. Không yên tâm về anh, Lý Giai Kỳ hỏi quản gia một chút rồi đi tìm anh.
Sau bữa sáng, Trầm Thiên Phong mang theo tâm sự đi đến thư phòng của ba anh trước kia. Gần hai mươi năm trôi qua, căn phòng này vẫn mang nguyên dáng vẻ trước kia như lúc ba anh vẫn còn sống. Đối với ba của mình trong lòng anh mang rất nhiều cảm xúc khác nhau. Một mặt anh luôn hận ông vì từ nhỏ đã luôn nghiêm khắc với anh, nghiêm khắc đến mức khắc nghiệt, anh cũng hận ông luôn luôn chìm đắm với đám tình nhân của mình rồi lại giấu kín anh tất cả mọi thứ về mẹ của anh. Thế nhưng mặt khác từ sâu trong lòng anh vẫn luôn khao khát tình cảm của ông, từ nhỏ anh đã luôn luôn cố gắng làm tốt nhất những gì ông sắp xếp cho mình chỉ với mong muốn một lần được nghe ông khen ngợi nhưng cho đến khi ông chết vẫn chưa một lần khen anh.
Một đứa trẻ chỉ mới hơn hai tuổi đã bắt đầu phải chịu đựng từng đợt huấn luyện khắc nghiệt, bảy tuổi đã bắt đầu vào những nhiệm vụ nguy hiểm. Tuổi thơ của anh cho đến tận khi mười bảy tuổi đều chỉ xoay quanh ba việc là học, huấn luyện và làm nhiệm vụ. Thế nhưng ông trời cũng không quá mức khắc nghiệt với Trầm Thiên Phong anh bởi vì anh còn có Đàm Minh Viễn, Lý Lập Thành, Âu Dương Hào Kiện, Mạc Văn Bác và cả Ngô Việt Bân còn có quản gia Lưu, chị Ngọc những người còn thân thiết với anh hơn cả ba ruột của mình. Đám người Đàm Minh Viễn cũng là những đứa trẻ đáng thương, từ năm trăm đứa trẻ được ba anh nhận nuôi mà chỉ còn có năm người họ sống sót đủ thấy cuộc cạnh tranh khốc liệt đến mức nào.
Đang chìm đắm trong mớ hồi ức đen tối thì cánh cửa phía sau mở ra, Lý Giai Kỳ ngược sáng bước vào sau đó đến bên cạnh anh yên lặng nắm lấy bàn tay của anh. Trong cuộc đời chỉ duy nhất một màu đen tối của Trầm Thiên Phong thì Lý Giai Kỳ chính là ánh sáng duy nhất chiếu sáng và sửoi ấm cho anh.
''Mình đi thôi.'' Trầm Thiên Phong hít vào một hơi rồi nói với Lý Giai Kỳ.
''Dạ.''
Hai người nắm tay nhau cùng lên xe đi đến địa chỉ ở trên bức thư, không hiểu sao trong lòng Trầm Thiên Phong dâng lên một cảm giác hêt sức khó tả. Anh cũng chưa từng trải qua cảm giác này bao giờ chỉ biết rằng trái tim cứ thôi thúc anh mau mau đến đó dường như ở đó có cất giữ một bí mật kinh thiên động địa cần anh khám phá.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]