Mặt Đỗ Giang Thế đầy rẫy vết bầm và chảy máu nhiều. Cuối cùng sau cú đấm chốt hạ của Nhược Khê thì ông ta đã bất tỉnh nhân sự. Nhược Khê ôm mặt khóc oà vì trong khoảnh khắc vài giây trước khi tung cú cuối cùng, hình ảnh mẹ cô lại le lói hiện lên
Bao nhiêu nỗi kìm nén đều dồn hết vào lần rơi lệ này. Dạ Minh Triết chạy xuống ngay dưới tầng xem tình hình thì thấy Nhược Khê đnag khóc oà như một đứa trẻ. Anh chỉ im lặng. Từ từ tiến đến và trao cho cô một cái ôm thật ấm áp như một lời an ủi
"Chúng ta về nhà thôi Nhược Khê, mọi chuyện đã kết thúc rồi, em làm tốt lắm"
"Em...hức..không thể.kết liễu ông ta."
Tại sao lí trí vẫn luôn giữ cô lại. Rõ ràng hắn ta đã hãm hại mẹ cô vậy mà Nhược Khê lại không thể nợ máu trả bằng máu. Cô ôm lấy Dạ Minh Triết mà nức nở, anh vỗ về cô
"Em làm như vậy là đúng rồi, chúng ta sẽ giao gai đình này cho cảnh sát giải quyết, mọi chuyện đã ổn hết rồi"
Không riêng Nhược Khê. Giờ đây trong tâm trí Dạ Minh Triết cũng mơ hồ hiện lên người mẹ quá cố của anh, nó đang dần mờ và phai nhạt đi nhiều. Anh chỉ nhớ rằng bà ấy như đang nở một nụ cười tươi rói tồi dần biến mất trong hư không cùng bóng tối vĩnh hằng để đến một nơi có ánh sáng và sống một cuộc đời tốt hơn
Những gì về mẹ anh sẽ là một kí ức mà anh luôn in sâu. Nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-xa-em-la-duy-nhat/3644433/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.