Rời khỏi đám dây leo gai góc chặn đường một lúc, Huyền Dạ Mặc ra hiệu dừng lại, rút la bàn ánh sáng xác định phương hướng lần nữa. Hắn cười nhạt, có vẻ đã đi đúng hướng nhưng cả ba hoàn toàn bị cây cối rậm rạp cùng sương mù vây kín.
"Thiếu gia. Chuyện này..." Một thanh niên hỏi.
"Mê trận sương mù đã được khởi động. Hai người lưu ý tránh rơi vào bẫy rập." Huyền Dạ Mặc trả lời thắc mắc.
"Vâng." Cả hai đồng thanh đáp.
Sương mù trắng toát lượn lờ, chỉ có thể quan sát được khoảng cách gần tầm 2 mét. Vung tay ra hiệu tiếp tục lên đường, Huyền Dạ Mặc ung dung di chuyển từng bước trên mặt đất, tai mắt tập trung chú ý động tĩnh xung quanh.
Nhanh chóng, Huyền Dạ Mặc tìm đến một căn nhà hoang đầy rêu phong đang bị phong ấn mọi lối vào lẫn ra nằm sâu hút giữa khu rừng. Lối vào bị khóa kín, bao phủ là từng đám hắc khí giăng kín. Tim hắn như thắt lại, lo lắng sự an nguy của vợ mình. Hắn kéo áo choàng lên, che mũi miệng; tay vận khí lực cùng pháp lực mở phong ấn bao quanh căn nhà.
"Ta khuyên ngươi hãy tránh xa căn nhà đầy khí độc ấy và chợ nhận xác con người bạc nhược kia đi."
"Ta cũng khuyên ngươi nộp mạng đi." Huyền Dạ Mặc dừng lại động tác quay ra nhìn người vừa xuất hiện.
Mụ già tay cầm gậy gỗ, chống từng bước đi đến. Mụ cợt nhã nhìn hắn bằng đôi mắt khinh thị.
"Tưởng là ai. Thì ra là ngươi. Hoắc - Huyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-xa-dai-nhan-van-tue/3617226/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.