Đầu bất ngờ dựa vào một lồng ngực rộng lớn và rắn chắc, Kiều Nhụy Kỳ vô thức muốn vùng ra nhưng mùi hương thơm mát trên người của đối phương khiến cô bình tĩnh lại.
“Đi theo tôi.” Giọng của Tiêu Đạc vọng xuống từ phía trước, nói xong anh kéo cô ra khỏi bệnh viện. Cánh truyền thông đuổi theo Kiều Nhụy Kỳ bị vệ sĩ của Tiêu Đạc cản lại, bảo vệ của bệnh viện cũng chạy tới kịp thời.
Kiều Nhụy Kỳ được hộ tống vào xe của Tiêu Đạc đậu ở bên ngoài, cho đến khi ngồi vào ghế sau cô mới có cơ hội nhìn người bên cạnh.
Cảnh tượng hỗn loạn vừa rồi dường như không để lại dấu vết gì trên người anh, bộ vest chỉnh tề chẳng có chút nếp nhăn nào, cà vạt cũng không hề bị lệch.
Ngoại trừ khuôn mặt khó coi hơn bình thường, ngoài ra chẳng có gì khác biệt cả.
Tài xế không đợi Tiêu Đạc lên tiếng đã lặng lẽ khởi động xe, Kiều Nhụy Kỳ mím đôi môi khô khốc, phá vỡ sự im lặng trong xe trước: “Vừa rồi cảm ơn anh nhé, nhưng sao anh lại có mặt ở đây thế?”
Tiêu Đạc nhắm mắt đè nén cảm xúc trong đó xuống rồi mới nhìn sang cô: “Sau khi nói chuyện điện thoại với em xong, tôi đã đặt vé bay tới đây ngay.”
Thời gian của anh còn hạn hẹp hơn cả Kiều Nhụy Kỳ, hai người xuất phát từ hai sân bay khác nhau, thời gian hạ cánh chỉ chênh lệch nhau hai mươi phút.
Kiều Nhụy Kỳ không ngờ anh sẽ tới đây theo mình, cô gửi tin nhắn đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-ngay-xuan/3735211/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.