Giọng Tiêu Đạc trầm hơn so với bình thường, đáy mắt đen huyền giống như đang chứa đựng một cơn bão vô hình.
Vốn dĩ là Kiều Nhụy Kỳ trêu chọc anh, phút chốc hai người tựa hồ như hoán đổi vị trí cho nhau.
Cảm nhận được tính xâm lược của người đàn ông này, tim Kiều Nhụy Kỳ đập thình thịch, sắc mặt không còn được tự nhiên như vừa rồi nữa: “Ờm, không có gì...”
Chỉ là muốn nhìn anh cởi bỏ chút quần áo khoe cơ bắp săn chắc ra ngoài thôi.
Sẽ tốt hơn nếu cho cô đưa tay sờ một cái cũng được.
Nhưng bây giờ cô có sắc tâm nhưng không có dũng khí.
Tiêu Đạc giống như một con sư tử sẵn sàng tấn công, nếu cô đưa tay sờ thật hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng được.
Cô không phải nghi ngờ nhân cách của anh, cô chỉ cảm thấy anh họ cả của cô nói rất đúng.
“Chỉ muốn nhìn anh cười thôi, ha ha.” Kiều Nhụy Kỳ đưa ra một câu trả lời vô cùng bảo thủ, đồng thời thầm mắng bản thân không có tiền đồ.
Quả nhiên không phải ai cũng trở thành lưu manh được.
Tiêu Đạc nhìn cô chằm chằm hồi lâu mới lên tiếng: “Chỉ thế thôi à?”
“Đúng vậy.” Kiều Nhụy Kỳ vén phần tóc bên mặt ra sau tai, gắp miếng sườn xào chua ngọt trong bát lên, “Chứ không anh nghĩ là gì?”
Tiêu Đạc không đáp, bộ dạng của cô vừa rồi trông không giống như chỉ muốn nhìn anh cười thôi.
“Chẳng phải muốn nhìn tôi cười sao?”
Giọng nói của Tiêu Đạc thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-ngay-xuan/3735210/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.