Trên đường về khách sạn, hai người đều rất ăn ý không nhắc tới Lương Khâm Việt, giống như vừa rồi không có ai nhìn thấy anh ta trong Bách hóa Tinh Quang vậy.
Sau khi tới khách sạn, Kiều Nhụy Kỳ để lại hai phần bánh ngọt cho Tiêu Đạc: “Cám ơn Tiêu tổng xếp hàng giúp tôi, đây là thù lao của anh.”
Tiêu Đạc cười khẽ, cầm bánh ngọt nói với cô: “Cám ơn bà chủ Kiều, lần sau nếu cần cứ việc gọi tôi.”
Kiều Nhụy Kỳ: “...”
Ơ hay, sao nghe lời này hơi kỳ kỳ vậy ta?
“Tạm biệt.” Kiều Nhụy Kỳ cầm phần bánh ngọt còn lại lên rồi bước xuống xe.
Tiêu Đạc ngồi trong xe nhìn theo bóng lưng cô biến mất khỏi góc khuất mới lên tiếng bảo tài xế cho xe chạy.
Kiều Nhụy Kỳ về tới phòng thay quần áo xong ngồi trước cửa sổ, vừa ăn bánh ngọt vừa lướt vòng bạn bè.
Bánh kem sau khi trải qua quá trình xếp hàng chờ đợi nên mùi vị trở nên ngon hơn hẳn, cô ăn một hơi hai miếng, ngón tay vuốt nhẹ trên màn hình.
Trong vòng bạn bè xuất hiện một dòng trạng thái mới, là Tiêu Đạc vừa mới đăng lên.
Anh đăng một tấm hình, không có đính kèm bất cứ lời chú thích nào.
Cô mở tấm hình của anh lên nghiên cứu hồi lâu, bức ảnh anh chụp có lẽ là bàn làm việc của anh, có thể nhìn thấy một góc máy tính, bên cạnh máy tính đặt một chậu cây xương rồng đáng yêu và một phần bánh ngọt tinh xảo.
Trọng tâm của bức ảnh chính là chậu cây xương rồng và miếng bánh ngọt trong đĩa, hai món đồ này xuất hiện trên mặt bàn đơn giản gọn gàng của anh tạo nên sự tương phản mạnh mẽ.
Giống như bị đặt nhầm chỗ, thứ đó vốn dĩ không thuộc về anh.
Kiều Nhụy Kỳ chớp mắt, cô nhận ra chậu cây xương rồng đó, là lần trước lúc cô và Tiêu Đạc ở biển hoa, cô đã mua nó tặng cho anh. Còn bánh ngọt thì càng quen mắt hơn...
Mặt của cô lại nóng ran lên, bức ảnh này của Tiêu Đạc khiến cô có cảm giác như bản thân đã xâm nhập vào thế giới của anh và lây nhiễm hơi thở của cô lên lãnh thổ của anh vậy.
... Đúng là điên thật mà.
Cô còn là một thiếu nữ văn nghệ đấy.
Cô đưa tay quạt gió vào mặt mình, sau đó tiếp tục xem vòng bạn bè của anh rồi tặng cho anh một trái tim màu đỏ.
Bởi vì buổi trưa ăn quá no, buổi chiều lại ăn hết hai miếng bánh kem, nên Kiều Nhụy Kỳ quyết định buổi tối không ăn cơm và tới phòng gym của khách sạn tập một lúc.
Trở về phòng tắm rửa xong, cuối cùng Kiều Nhụy Kỳ cũng leo lên giường.
Hôm nay đúng là một ngày tràn đầy năng lượng.
Cô mở camera lên xem mèo của mình, chốc lát sau cơn buồn ngủ ập tới. Có lẽ do vận động quá mức nên tối đó cô ngủ rất ngon.
Nếu không phải sáng sớm bị đánh thức bởi tiếng ồn của điện thoại thì tâm trạng của cô sẽ càng tốt đẹp hơn nữa.
Người gọi điện tới là Diêu Tinh Dư, Kiều Nhụy Kỳ cảm thấy bất ngờ khi nhìn thấy cái tên này: “Diêu tổng, không ngờ cậu lại dậy sớm như vậy? Mới có sáu giờ hơn thôi mà.”
“Cậu còn ngủ được cơ à, bên ngoài đang làm mưa làm gió kia kìa!” Diêu Tinh Dư cũng là bị người của vườn bách thảo gọi điện đánh thức từ sáng sớm, phòng làm việc của Kiều Nhụy Kỳ được mở ngay trong vườn bách thảo của cô ấy, sáng hôm nay trời còn chưa sáng thì đã có một đám đông giới truyền thông đổ xô đến.
“Cậu mau xem Weibo đi, người trợ lý đó của cậu tên là Bao Hâm đúng không? Nửa đêm hôm qua bạn trai cô ta đã đăng một bài văn hơn một ngàn chữ tố cáo cậu rất nhiều tội trạng! Nghiêm trọng nhất chính là nói bức tranh “Xuân Tình” của cậu căn bản không phải do cậu vẽ, mà là của Bao Hâm vẽ!”
Kiều Nhụy Kỳ vốn còn chưa tỉnh ngủ, nghe Diêu Tinh Dư nói xong càng thấy mơ hồ hơn: “Cái gì, bạn trai của Bao Hâm? Anh ta nói nhảm gì vậy? Cậu đợi chút, để mình xem sao đã.”
Cô ngồi dậy khỏi giường, lấy điện thoại mở Weibo lên.
Bài đăng của bạn trai Bao Hâm đang treo trên hot search, hơn nữa đã xông lên top ba rồi, Kiều Nhụy Kỳ bấm vào hot search, tin đầu tiên chính là bài đăng của bạn trai Bao Hâm.
Diêu Tinh Dư không nói quá chút nào, anh ta đúng là đã đăng một bài Weibo dài hơn một ngàn chữ, bên trong đó nói Bao Hâm làm trợ lý cho mình giống như làm đầy tớ vậy, có mấy lần uất ức tới khóc lóc với anh ta.
Nhưng những điều này chỉ là bước đệm, điều anh ta chân chính muốn nói chính là bức tranh cô vừa bán đấu giá hơn hai mươi triệu đó là tranh của Bao Hâm.
Kiều Nhụy Kỳ đọc xong đã tức tới không biết nên mắng cái nào trước nữa. Bao Hâm tới phòng làm việc của cô được hai năm, cô luôn coi cô ấy là bạn, có người muốn mua tranh, cô cũng sẽ tích cực tiến cử Bao Hâm cho người ta, nào có như những gì anh ta đã tố cáo chứ? Hơn nữa “Xuân Tình” là do cô từng nét một vẽ ra, sao lại thành cô cướp tác phẩm của Bao Hâm rồi?!
“Kiều đại nghệ thuật gia liên tục PUA Bao Hâm, nói tác phẩm của cô ấy căn bản không thể bán giá cao trong các phiên bán đấu giá, nhưng nếu gắn tên của cô ta vào thì giá trị sẽ tăng lên đáng kể. Điều trớ trêu là, đúng như lời cô ta đã nói, bức tranh “Xuân Tình” có chữ ký của Kiều Nhụy Kỳ đã bán được với giá khổng lồ là hai mươi triệu nhân dân tệ, trong khi tranh của Bao Hâm treo trong phòng trưng bày bán được khoảng hai trăm ngàn nhân dân tệ là may lắm rồi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Được lắm được lắm, hay cho một cái miệng mồm lươn lẹo thay đen đổi trắng, còn có thể tạo thành cuộc bạo lực mạng với mức độ lớn nhất nữa.
Ngay khi bài đăng đó được phát tác, hầu như tất cả mọi người đều tin vào ‘chân tướng’ mà anh ta nói.
Kiều Nhụy Kỳ cố gắng bình tĩnh lại rồi gọi điện cho Bao Hâm.
Điện thoại reo rất lâu nhưng không có ai nghe máy, lần cuối cùng cô gọi đi đối phương trực tiếp tắt máy luôn.
Cô liền lên WeChat nhắn tin cho Bao Hâm, nhưng vẫn không nhận được câu trả lời.
“Ha.” Kiều Nhụy Kỳ cảm thấy buồn cười, bọn họ gây ra chuyện lớn như vậy, đừng nói cảm thấy giả chết thì coi như không có chuyện gì xảy ra nha?
Cô liên lạc với luật sư của mình nói muốn kiện bạn trai của Bao Hâm với tội phỉ báng, đợi bọn họ thu thập được bằng chứng xong mới đăng nhập vào Weibo đăng bài.
“Rich Kiều: Tôi không muốn cãi vã trên mạng, tôi đã liên lạc với luật sư, internet không phải là nơi nằm ngoài vòng pháp luật, chúng ta hẹn gặp nhau ở trên tòa đi (mỉm cười).”
Bài Weibo phản hồi của cô nhanh chóng leo lên hot search, lúc này Ngụy Chiêu mới mở Weibo lên và bất thình lình biết được tin này.
... Cô Kiều này rốt cuộc có cái số tạo scandal gì vậy không biết! Cô ấy không vào giới giải trí đúng là tiếc thật đấy!
Lúc Tiêu Đạc online, Ngụy Chiêu vẫn đang cố gắng lướt Weibo, sợ bản thân bỏ sót tin tức nào đó.
Ngày nào bọn họ cũng sẽ họp vào buổi sáng để bàn giao sắp xếp công việc của ngày hôm đó, nghĩ tới lát nữa bản thân sẽ phải báo cáo tin xấu cho Tiêu tổng biết, Ngụy Chiêu cảm thấy hôm nay chẳng được yên ả rồi.
“Có chuyện gì?” Tiêu Đạc thấy Ngụy Chiêu cứ xem điện thoại hoài, không đợi anh ấy mở miệng đã chủ động hỏi trước.
Ngụy Chiêu căng da đầu nhìn vào ống kính báo cáo với Tiêu Đạc: “Tiêu tổng, bạn trai của trợ lý cô Kiều đã đăng một bài Weibo vào nửa đêm hôm qua, nói bức tranh “Xuân Tình” không phải do cô Kiều vẽ mà là do trợ lý của cô ấy vẽ.”
Quả nhiên sắc mặt của Tiêu Đạc lập tức thay đổi ngay, Lý Nghiên vừa online cũng mới nghe nói tới chuyện này, ngạc nhiên tới trừng lớn mắt: “Cái gì? Bức tranh đó không phải do cô Kiều vẽ ư?”
Tiêu Đạc lạnh mặt liếc anh ta một cái, cho dù cách màn hình cũng khiến Lý Nghiên rùng mình.
“Vu khống, đây chắc chắn là vu khống! Cô Kiều sao có thể là người như vậy được chứ!”
Cho dù Lý Nghiên đã sửa lời ngay nhưng sắc mặt của Tiêu Đạc chẳng tốt hơn chút nào: “Tình huống bây giờ thế nào rồi?”
Ngụy Chiêu đáp nhanh: “Cô Kiều vừa mới đăng Weibo nói đã liên lạc với luật sư muốn kiện bọn họ tội phỉ báng.”
Tiêu Đạc im lặng lấy điện thoại lên gọi điện cho Kiều Nhụy Kỳ.
Không ai nghe máy.
Sắc mặt anh càng trở nên khó coi hơn.
Sau khi Kiều Nhụy Kỳ đăng bài Weibo đó xong, cô tạm thời tắt máy.
Có quá nhiều người gọi cho cô, điện thoại cô rung lên giống như bị trúng độc vậy.
Cô cũng không hiểu, trời vẫn còn sớm như vậy, chẳng lẽ bọn họ đều không cần ngủ ư?
Điện thoại được tắt máy rồi nhưng đúng lúc này điện thoại trong khách sạn lại vang lên.
Kiều Nhụy Kỳ sửng sốt, chẳng lẽ khách sạn nơi cô ở bị lộ ra ngoài nha?
Cô do dự một lúc rồi nhấc máy lên nghe: “Alo, ai vậy?”
“Là tôi, Tiêu Đạc.” Giọng của Tiêu Đạc phát ra từ ống nghe.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này khiến Kiều Nhụy Kỳ thở phào nhẹ nhõm: “Sao anh lại gọi vào số này?”
“Điện thoại của em không liên lạc được, nên tôi đành nhờ lễ tân khách sạn chuyển máy giúp tôi.”
“Ồ... vừa rồi có rất nhiều người gọi cho tôi nên tôi tạm thời khóa máy rồi.” Kiều Nhụy Kỳ cầm ống nghe của điện thoại bàn, ngồi dựa vào đầu giường, “Anh tìm tôi có chuyện gì không?”
Tiêu Đạc im lặng một lát rồi nói: “Tôi đã nhìn thấy bài Weibo của em rồi, lo em xảy ra chuyện.”
Kiều Nhụy Kỳ cong môi hé ra nụ cười đầu tiên từ sáng tới giờ: “Anh yên tâm đi, tôi đã tìm luật sư rồi, bọn họ sẽ giải quyết giúp tôi. Cái gì là thật thì giả không được, là giả thì thật không được, tôi chẳng có gì phải sợ cả.”
Tiêu Đạc nghe thấy tâm trạng cô khá ổn định mới hơi yên tâm: “Vậy hôm nay em đừng ra ngoài, tôi lo cánh báo chí nghe ngóng được tung tích của em, tới chặn em.”
“Được.”Cuộc đối thoại tới đây là có thể kết thúc rồi, nhưng Tiêu Đạc vẫn không yên tâm bèn căn dặn cô thêm, “Có chuyện gì cứ gọi điện cho tôi.”
“Được.” Kiều Nhụy Kỳ đáp xong cúp máy.
Buổi sáng Lương Khâm Việt có hẹn với vài người bạn chơi bi-a, hôm qua anh ta đưa Hoàng Trân Trân đi mua sắm đã bị ba anh ta phát hiện và mắng cho một trận tơi tả. Lương Khâm Việt cảm thấy buồn bực mới rủ bạn bè ra chơi.
Vừa chơi xong một ván thì có người cầm điện thoại đi tới chỗ anh ta nói: “Cô Kiều Nhụy Kỳ lần trước là vợ sắp cưới của cậu đúng không? Cô ấy bị đưa lên Weibo này, nằm trên hai hot search lận.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Lương Khâm Việt vốn định phản bác nói Kiều Nhụy Kỳ không phải là vợ chưa cưới của mình, nhưng câu nói cuối cùng của người đó thành công chuyển hướng sự chú ý của anh ta: “Cô ấy bị người ta đưa lên hả? Chuyện gì?”
“Nói bức tranh bán đấu giá hai mươi triệu nhân dân tệ trước đó của cô ấy là của trợ lý cô ấy vẽ.”
Lương Khâm Việt nhíu mày, khịt mũi: “Chuyện này không thể nào, có khi là trợ lý của cô ấy muốn tạo độ hot cho bản thân thì có?”
“Ơ, bây giờ bắt đầu bảo vệ rồi cơ à?” Đối phương cảm thấy bất ngờ khi anh ta nói giúp Kiều Nhụy Kỳ, “Chẳng phải cậu không muốn kết hôn với cô ấy sao?”
“Đây là hai chuyện khác nhau.” Lương Khâm Việt có chút cáu kỉnh cầm ly nước đá lên uống một ngụm, “Tôi chỉ không muốn kết hôn sớm thôi chứ không có ghét cô ấy, sau mấy ngày tiếp xúc tôi cảm thấy cô ấy không bao giờ làm ra chuyện này.”
Đối phương nhìn anh ta đầy hứng thú: “Không hổ là thanh mai trúc mã nha, hiểu nhau thế cơ à?”
“... Cậu nói như vậy làm tôi nhớ ra một chuyện.” Lương Khâm Việt xoay chiếc ly trong tay, nhớ tới món quà Kiều Nhụy Kỳ từng tặng cho anh ta, “Hồi nhỏ cô ấy rất thích vẽ tranh, còn tặng cho tôi bức tranh cô ấy vẽ nữa. Với tài hoa của cô ấy, có cần phải đi tìm người khác vẽ hộ không?”
Bên bàn bi-a có người gọi Lương Khâm Việt một tiếng, anh ta cầm cây cơ lên rồi đi qua.
Kiều Nhụy Kỳ đã mở máy lên, cô rút sim điện thoại ra chỉ dùng wifi trong phòng để lên mạng, đúng là yên tĩnh hơn rất nhiều.
Cô đăng nhập vào Weibo xem thử, sau khi cô đăng bài phản hồi xong bạn trai của Bao Hâm vẫn chưa có động tĩnh gì, ngược lại vào một tiếng trước Chúc Tịch đã đăng trên Weibo nói bức tranh xấu xí như “Xuân Tình” chắc chắn là do chính tay Kiều Nhụy Kỳ vẽ.
Kiều Nhụy Kỳ: “...”
Cô tin Chúc Tịch không phải đang nói giúp mình, anh ta chỉ muốn nhân cơ hội này chê bai “Xuân Tình” một phen.
Dẫu sao bức tranh này được bán đấu giá với giá hai mươi triệu nhân dân tệ, điều này đã khiến Chúc Tịch cay cú lâu rồi.
Điều đáng mừng đó là dư luận hiện tại ở trên mạng không phải nghiêng về phía bạn trai Bao Hâm, chí ít còn chưa đến mức tồi tệ nhất.
Cô lên mạng trả lời tin nhắn của một số nhân viên có liên quan đến công việc, đúng lúc này thì có tiếng gõ cửa. Cô vô thức nhìn đồng hồ, mới mười một giờ.
Chẳng lẽ Tiêu Đạc tới sớm như vậy ư?
Cô nhón chân đi tới bên cửa muốn nhìn xem bên ngoài là ai, đối phương thấy mãi không có ai đáp lời bèn chủ động nói: “Là tôi, Tiêu Đạc.”
Sự cảnh giác trong lòng Kiều Nhụy Kỳ buông xuống, cô mở cửa cho anh vào.
Tiêu Đạc xách theo một hộp cơm đứng bên ngoài, thấy cô mở cửa bèn sải chân đi vào, sau đó sẵn tay đóng cửa lại.
“Đói chưa?” Anh bước tới bàn ăn, đặt hộp thức ăn lên bàn rồi mở từng tầng ra, “Tôi gọi món Trung ở Lộc Đảo tới cho em ăn, nhớ lần trước em có nói muốn ăn thử hương vị của nhà hàng này.”
“Đúng vậy, cảm ơn Tiêu tổng.” Lần trước ở Lộc Đảo, cô nhìn thấy thực đơn của nhà hàng này cảm thấy rất hấp dẫn nên muốn thử xem sao, không ngờ Tiêu Đạc vẫn còn nhớ, “Anh cũng chưa ăn trưa đúng không? Chúng ta ăn chung đi.”
“Được.” Tiêu Đạc kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh cô, “Sáng nay có ai tới quấy rầy em không?”
“Không có, sau khi tôi nói muốn kiện xong có lẽ phía Bao Hâm đã bắt đầu cảm thấy sợ rồi.” Kiều Nhụy Kỳ cũng không muốn làm lớn chuyện ra tới tòa, nhưng sáng nay cô đã gọi cho Bao Hâm nhiều cuộc điện thoại như vậy mà cô ta vẫn không nghe máy, gửi tin nhắn cũng không trả lời, cô chỉ còn cách tìm luật sư thôi.
“Luật sư nói sao?”
“Ai chủ trương thì người đó đưa ra chứng cứ, bọn họ nói tranh là của Bao Hâm vẽ, thế thì lấy chứng cứ ra chứng minh đi?” Luật sư cô tìm đều có kinh nghiệm phong phú, vụ kiện này đối với họ mà nói không khó, chỉ hơi mất thời gian một chút.
Còn mục đích của bạn trai Bao Hâm, có lẽ là muốn nhân cơ hội này khuấy đảo dư luận, cho dù cuối cùng bọn họ thua kiện cũng sẽ bán thảm nói cô dùng quyền lực uy hiếp bọn họ.
Nghĩ tới những lời luật sư phân tích với cô, Kiều Nhụy Kỳ lại cảm thấy mất khẩu vị.
“Sao vậy?” Tiêu Đạc thấy cô cầm đũa nhưng chưa chịu ăn, bèn gắp một miếng sườn bỏ vào bát cô, “Món sườn xào chua ngọt này là đặc sản của quán, em ăn thử đi.”
“Cảm ơn.” Kiều Nhụy Kỳ cong môi nhìn anh, “Tôi phát hiện sắc đẹp có thể ăn được, nhìn mặt của anh khiến khẩu vị của tôi tốt hơn một chút.”
Tiêu Đạc không ngờ cô sẽ nói như vậy, anh hơi sửng sốt, hiếm khi lộ ra vẻ mất tự nhiên: “Giúp được em thì tốt.”
Kiều Nhụy Kỳ chớp chớp mắt nhìn anh: “Vậy anh có thể giúp tôi thêm chút nữa được không?”
Sắc mặt của anh trở nên nghiêm túc, ánh mắt cũng tối hơn trước: “Giúp như thế nào?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]