🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Muốn cắn cho một phát thật sự

**

Lâm Nhiễm cười tủm tỉm, nhắm mắt lại, mặc cho độ ấm bao trùm lấy mình.

Căn phòng rất yên tĩnh.

Cho đến khi tiếng bước chân xen ngang, họ mới quay đầu lại nhìn Phùng Minh đang bước ra khỏi thư phòng.

Phùng Minh nhìn thấy cảnh này, chững bước và quay người trở lại thư phòng.

Lâm Nhiễm bật cười, chạm mắt với Phó Lâm Lăng, sau đó lấy quà cho cô, đó là một chiếc thảm len, cực kỳ mềm mại và thoải mái.

Từ khi thư phòng bị nàng cướp đi thì Phó Lâm Lăng hầu như luôn ở phòng khách, nên Lâm Nhiễm vừa sờ chiếc thảm này liền nghĩ mình nên mua nó về cho Phó Lâm Lăng.

Ngoài ra còn có kem dưỡng da mỡ cừu Lanolin Oil cho Trương Ngô, và vài lọ mật ong Manuka cho bạn bè.

"Phùng Minh, cái này cho em." Lâm Nhiễm cầm một lọ mật vào thư phòng đưa cho Phùng Minh.

"Cảm ơn." Phùng Minh nói.

"Không có gì, lát nữa em ở lại ăn cùng bọn tôi nhé?" Lâm Nhiễm hỏi.

"Thôi, chị vừa mới về, em không quấy rầy hai người đâu." Phùng Minh cầm notebook và mật ong chào tạm biệt các cô.

Phó Lâm Lăng đi vào bếp bật máy hút mùi, vang lên tiếng ầm ầm ầm, cô cảm thấy máy hút mùi hôm nay đặc biệt sống động, bên ngoài là tiếng Lâm Nhiễm đang thu dọn đồ đạc, khi thì lon ton, khi thì ngâm nga.

Tựa như cây xanh ngoài ban công, ngôi nhà đã tràn trề sức sống trở lại.

"Nhiều món vậy cậu!" Lâm Nhiễm ngồi xuống nhìn bốn món một canh trước mắt, đây là quy mô khi nhà có khách.

"Mừng cậu về nhà." Phó Lâm Lăng đáp lại.

Lâm Nhiễm cầm Coca cụng vào cốc nước ấm của cô một cái, sau khi ăn xong, nàng nói: "Tình Tử muốn ăn một bữa với cậu á, được không?"

"Được chứ, nhưng tuần này tớ sẽ hơi bận ấy." Mặc dù Phó Lâm Lăng không thích xã giao, nhưng nếu là bạn tốt của Lâm Nhiễm, cô vẫn sẵn lòng gặp cô ấy.

"Vậy cuối tuần đi."

"Ừm, cậu quyết định đi."

Ngày hôm sau, Lâm Nhiễm đến căng tin ăn cơm, nhận được rất nhiều lời chào hỏi, nàng lần lượt trả lời từng câu hỏi về chuyến đi mới có thời gian ăn.

Mọi người lần lượt giải tán, Lâm Nhiễm từ trong túi móc ra mấy hũ mật ong đưa cho Tần San San, Vương Khả cùng mấy đồng nghiệp thân thiết với Phó Lâm Lăng.

Hành trình xa xôi nên việc chuẩn bị quà lưu niệm cho tất cả mọi người trong nhà ăn là không thiết thực, nàng chỉ có thể tặng một ít cho những người có quan hệ tốt với các cô thôi.

Tần San San và Vương Khả rất có nhãn lực, nhanh chóng đút vào túi rồi nói cảm ơn.

Hai ngày sau, Phó Lâm Lăng vừa ăn cơm xong đã bị Lâm Nhiễm kéo đến ghế sô pha ngồi xuống.

Lâm Nhiễm lấy một cái máy massage vai cổ mới tinh ra, đặt lên cổ cô: "Cuối cùng cũng giao tới, tụi mình thử xem nó có hiệu quả ra sao đi."

"Cậu mua khi nào vậy?" Phó Lâm Lăng hỏi.

"Hai ngày trước."

Nói chính xác là ngày ba Lâm đến, ông ta đã vô tình nhắc nhở nàng —— ngày nào bác sĩ Phó cũng cúi đầu khom lưng, quả thật rất vất vả.

"Thế nào? Có tác dụng không?"

"Không tệ lắm, cậu cũng thử đi."

Lâm Nhiễm cũng dùng thử và thấy nó không đã bằng thợ massage, nhưng nó vẫn có thể giảm đau mỏi.

Bình thường Phó Lâm Lăng tương đối bận, không phải lúc nào cũng có thể đi massage như nàng, ăn cơm xong sử dụng cái máy này cũng khá tiện lợi.

"Bao nhiêu tiền?" Phó Lâm Lăng hỏi.

Lâm Nhiễm chỉ nói: "Chỉ cần phát huy tác dụng là có thể tính ra giá trị của nó."

Phó Lâm Lăng cười cười, không từ chối lòng tốt của nàng, vả lại thứ này hai người đều có thể sử dụng, vì công việc của Lâm Nhiễm cũng khá là đau cổ.

Thứ bảy, Phó Lâm Lăng mặc một chiếc váy mà Lâm Nhiễm mua cho cô, chính là chiếc váy cô mặc khi gặp cố vấn, thanh lịch và tôn chân dài.

Lâm Nhiễm ăn mặc giản dị hơn, mặc áo ba lỗ và quần jean cargo, năm sáu lỗ xỏ đeo các loại khuyên tai khác nhau, cool ngầu đi ra ngoài.

Phong cách của hai người có sự khác biệt rất lớn. Phó Lâm Lăng lén nhìn nàng đôi lần, bị Lâm Nhiễm phát hiện.

"Cậu nhìn gì đấy?"

"Cái này... có đau không?" Phó Lâm Lăng cẩn thận từng chút một chạm vào sụn vành tai của nàng, có một chiếc khuyên tai kim cương gắn bên trong, lấp la lấp lánh dưới ánh đèn.

"Xỏ xong đau lắm, tớ ngủ mà không dám trở mình nửa tháng liền luôn ấy, lần nào quên là đau tới tỉnh ngủ." Lâm Nhiễm nói xong thì quay đầu nhìn tai cô, kinh ngạc hỏi, "Cậu không xỏ lỗ tai hả?"

"Ừm."

"Hèn chi tớ chưa từng thấy cậu đeo bông tai." Lâm Nhiễm nói.

"Tớ sợ đau."

Lâm Nhiễm cười, nhéo nhéo vành tai cô chơi: "Bác sĩ cũng sợ đau à?"

"Đương nhiên, bác sĩ cũng là con người mà, không chỉ sợ đau, tớ còn sợ chết nữa." Phó Lâm Lăng cong môi cười.

"Hai đứa đang làm gì ở nơi công cộng vậy?" Một giọng nói từ phía sau truyền đến, Lương Tình Ba tiến lên phía đối diện các cô và nhìn nhìn, "Ủa, nhìn lộn, tớ cứ tưởng hai cậu đang hôn môi chứ."

"Đến muộn, tối nay cậu trả tiền." Lâm Nhiễm cười nói.

"Để tớ trả." Phó Lâm Lăng đứng một bên nói và hơi sửng sốt khi nhìn thấy outfit của Lương Tình Ba.

Giống với trang phục của Lâm Nhiễm, nhưng mà thời thượng và bảnh hơn một chút, áo croptop để lộ một phần eo nhỏ, tai xỏ khuyên nhiều hơn, hơn nữa còn có một hình xăm chiếm khoảng nửa cánh tay và trên ngực cũng có một hình xăm.

"Ai trả cũng được, miễn là đừng choảng nhau giành trả tiền là được." Lương Tình Ba cầm thực đơn lên bắt đầu gọi món.

Tuy rằng hai người đều biết tên nhau nhưng Lâm Nhiễm vẫn trịnh trọng giới thiệu hai người cho nhau.

Phó Lâm Lăng uống nước và lén đánh giá Lương Tình Ba. Cô ấy có khuôn mặt trái xoan to bằng bàn tay và một đôi mắt xếch, khi nhìn thẳng vào người khác thì vênh váo hung hăng, nhưng khi cụp mắt xuống lại trông rất ngây thơ và vô hại.

Lương Tình Ba gọi món rồi đưa thực đơn cho Lâm Nhiễm. Cô ấy nhận thấy ánh mắt của Phó Lâm Lăng và nhìn theo ánh mắt cô, chạm vào cánh tay của mình, khoé môi khẽ nhếch lên: "Làm bác sĩ Phó sợ rồi à?"

Lâm Nhiễm ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn các cô.

"Không, tôi chỉ tò mò thôi, cái này là xăm hay vẽ thế?" Phó Lâm Lăng hỏi.

Lâm Nhiễm nói thêm: "Lần trước tớ vẽ henna cho bác sĩ Phó, nên chắc cậu ấy tưởng của cậu cũng là vẽ."

"Này là xăm." Lương Tình Ba cười nhẹ, "Tôi là thợ xăm."

"Ngầu lắm." Phó Lâm Lăng buột miệng nói.

Lương Tình Ba nhướng mày, thấy vẻ mặt nghiêm túc không giống tâng bốc của cô, bèn cười nói: "Tôi cứ tưởng phần tử trí thức ai cũng coi thường cái nghề này của chúng tôi chứ."

"Không thể phủ nhận rằng có một số người có thành kiến với xăm mình." Phó Lâm Lăng hơi khựng lại, ngước mắt nhìn cô ấy, "Cũng như một số thợ xăm có thành kiến với phần tử trí thức vậy."

Lương Tình Ba sửng sốt, lắc đầu bật cười: "Bác sĩ Phó thú vị thật đó."

Lâm Nhiễm nhướng mày tự hào.

"Tôi đâu có thú vị." Phó Lâm Lăng nghiêm túc trả lời.

Hai người đều buồn cười trước vẻ mặt nghiêm túc của cô.

Lương Tình Ba ngừng giả vờ, gọi hai chai rượu và trò chuyện với Phó Lâm Lăng: "Tôi chưa từng kết bạn với bác sĩ bao giờ hết á, hay cậu kể công việc hằng ngày của cậu cho tôi nghe đi?"

"Thật ra cũng không có gì để kể, chỉ là ngày nào cũng nhìn khoang miệng của người khác thôi à, tôi mà kể thì sợ hai cậu hết hứng ăn đấy." Phó Lâm Lăng nói.

"Hết hứng ăn cỡ nào?" Lương Tình Ba tò mò hỏi.

Phó Lâm Lăng mở một bức ảnh hàm răng hút thuốc quá nhiều, Lương Tình Ba thò qua xem, sau đó lập tức rụt về: "May quá may quá, may mà tôi bỏ thuốc sớm!"

Lâm Nhiễm ở bên cạnh cười nói: "Cho cậu xem hình phổi của mấy người hút thuốc cũng vô dụng ha, thì ra là phải xem răng."

Sau bữa ăn, Lương Tình Ba và Phó Lâm Lăng trò chuyện rất vui vẻ, hai bên đều có cái nhìn thực tế về nhau, trước đó chỉ biết được một ít thông tin từ Lâm Nhiễm thôi.

Cả ba đều uống rượu nên phải gọi tài xế lái thay.

"Tớ về trước, Lâm Nhiễm, cậu cân nhắc chuyện lần trước tớ nói rồi cho tớ câu trả lời nha." Lương Tình Ba vẫy tay chào.

"OK." Lâm Nhiễm cũng lên xe với Phó Lâm Lăng.

"Chuyện gì vậy cậu?" Phó Lâm Lăng tò mò hỏi.

"Cậu ấy định một mình mở tiệm xăm, muốn kéo tớ đầu tư." Lâm Nhiễm nói.

"Cần nhiều tiền lắm sao?" Phó Lâm Lăng hỏi.

"Cũng bình thường, quy mô ban đầu sẽ không lớn được bao nhiêu đâu, chủ yếu là tớ sợ một ngày nào đó cậu ấy đứt gánh giữa đường thôi à. Cậu ấy không chịu được áp lực của sếp, nên vừa xin nghỉ là thích du lịch khắp nơi vậy đó." Là một người bạn, Lâm Nhiễm rất ngưỡng mộ điểm này của cậu ấy, nhưng với tư cách là một đối tác thì nàng lại lo điểm này.

"Có lẽ sau khi làm chủ, cậu ấy sẽ có ý thức trách nhiệm hơn." Phó Lâm Lăng nói.

"Maybe, nên giờ tớ đang cân nhắc nhân tố này." Lâm Nhiễm chợt cười, "Nếu lỗ sạch tiền thì sao giờ?"

Phó Lâm Lăng nghiêm túc suy nghĩ: "Với số tiền tiết kiệm và tiền lương của tớ thì nuôi đôi mình không thành vấn đề. Hơn nữa, tranh cậu vẽ đẹp như vậy thì kiểu gì cũng có thể làm giàu lại bằng đôi bàn tay của cậu nhanh thôi mà."

Lâm Nhiễm tủm tỉm cười, xe đang quay đầu, nàng nghiêng người tựa đầu vào vai cô: "Tớ chóng mặt quá à, cho tớ dựa một lát."

"Ừm." Phó Lâm Lăng điều chỉnh bả vai để nàng dựa vào thoải mái hơn.

Hàng ghế sau rất yên tĩnh.

Lâm Nhiễm ngước mắt lên nhìn sườn mặt cô, ánh mắt chậm rãi rơi vào tai cô, không nhịn được giơ tay nhéo nhéo, có hơi lạnh mà cũng hơi sướng tay, chơi chẳng mấy chốc đã nhuộm đỏ vành tai.

Muốn cắn cho một phát thật sự.

"Dừng xe ở đây được không?" Tài xế lái thay hỏi.

"Lên trước một chút, dừng chỗ đó đi." Phó Lâm Lăng chỉ đường cho tài xế.

Hai người đi vào thang máy, Lâm Nhiễm nhìn hai người trong gương, sau đó nắm tay Phó Lâm Lăng.

Phó Lâm Lăng quay đầu nhìn nàng.

"Hình như lâu rồi chưa nắm tay." Lâm Nhiễm nói.

Bình thường ở nhà không có cơ hội nắm tay, thỉnh thoảng đi chơi cùng nhau mới có cơ hội.

"Ngày mai chúng ta đi dạo công viên ngắm ao sen nhé." Phó Lâm Lăng mở ra khe hở giữa ngón tay, một bàn tay khác nhanh chóng lấp đầy các khe hở.

"Được đó." Lâm Nhiễm vui vẻ đồng ý, đã quên béng lần trước nàng còn nói ban ngày trời nóng nực không muốn đi công viên.

Hai người đan chặt tay nhau về nhà, khi mở cửa không buông tay, khi ngồi xuống cũng không buông tay.

Lâm Nhiễm nhìn thoáng qua kia, lại tựa đầu vào vai cô, nghĩ đến một chuyện bèn hỏi: "Cậu không ác cảm với xăm mình thật à?"

Phó Lâm Lăng cho rằng nàng đang nói về sự nghiệp của Lương Tình Ba và chuyện đầu tư, trả lời: "Không ác cảm, mà các cậu cũng không cần để ý cái nhìn của riêng tớ đâu."

"Tớ để ý." Lâm Nhiễm ngồi dậy, nghiêng người nhìn cô cười nhẹ, "Tớ có hình xăm."

Phó Lâm Lăng theo bản năng nhìn cánh tay nàng: "Không phải đã phai hết rồi sao?"

"Đó là vẽ, nhưng tớ có xăm."

Phó Lâm Lăng tò mò chớp chớp mắt, không ngừng nhìn ngó khắp người nàng "Ở đâu thế?"

Lâm Nhiễm đứng dậy vén áo lên, để lộ vòng eo nhỏ nhắn, bên phải eo có xăm một cái cây nhỏ.

Bộ rễ lan xuống theo xương hông, nhưng phần cuối đã bị quần lót che đậy, nhìn không rõ mà lại vô cớ định hướng đến một vùng lãnh thổ ám muội.

"Cậu xăm khi nào vậy?" Ngón tay Phó Lâm Lăng đặt lên những chiếc lá.

Sự lạnh lẽo của đầu ngón tay khiến Lâm Nhiễm không tự chủ được có chút rùng mình, nàng nín thở làm các đường cong trên eo càng rõ ràng, đặc biệt là đường cong chạy theo hệ rễ và chìm vào quần lót, nàng nhận ra đầu ngón tay cũng chậm rãi lướt theo đường cong, tiếng nói của nàng có chút lộn xộn: "Chắc là mấy năm trước."

Khi ngón tay cô chạm vào mép quần lót, hơi thở của Lâm Nhiễm trở nên nhanh hơn một chút, nàng cụp mắt nhìn cô, đôi tay mềm mại rũ xuống hai bên hông, quần áo cũng theo đó rơi xuống, che lấy chiếc bụng nhỏ của nàng.

Sau đó, bàn tay ấy rụt lại.

Lâm Nhiễm nhìn cô, ánh mắt có vẻ vô tội nhưng lại có cảm giác mê mang khi ham muốn không thành.

Lúc này, Phó Lâm Lăng lấy điện thoại từ trong túi ra, nó đang không ngừng rung lên.

Thì ra là có cuộc gọi.

Lâm Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại cảm thấy vừa rồi chỉ có mình mình đỏ mặt tim đập nhanh.

Vì thế, khi Phó Lâm Lăng nghe điện thoại, nàng liền giơ đôi tay đè lên vai cô, cúi đầu hôn lên bờ môi cô trong lúc cô không chú ý.

Khi đối phương đang ngơ ngẩng, đầu lưỡi của nàng nhanh chóng luồn vào, sau khi chạm vào đầu lưỡi của đối phương, nàng lập tức rút ra rồi nhéo gương mặt thơ thẩn của Phó Lâm Lăng.

Phó Lâm Lăng không nghe được đầu bên kia điện thoại đang nói gì, theo bản năng muốn nắm lấy tay Lâm Nhiễm, nhưng nàng lại trốn thoát.

"Nghe điện thoại của cậu đi kìa." Lâm Nhiễm mỉm cười chạy mất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.