Phùng Minh gọi điện hỏi cô về quyển sổ tay, có một ca bệnh đọc không rõ chữ viết của cô, còn hỏi cô có cách nào tốt hơn và nhanh hơn không, sau đó đưa ra đề xuất khả thi.
Đương nhiên là có thể.
Vật liệu và thiết bị đang được cập nhật hàng ngày, kinh nghiệm và khả năng cũng ngày càng tăng lên. Những vấn đề trước đây được coi là ca bệnh khó nhằn và phức tạp giờ chỉ có thể được coi là những vấn đề thông thường khi nhìn từ góc độ hiện tại.
Cô rất tán thưởng Phùng Minh ở khả năng suy luận từ một ra ba này, học hỏi và áp dụng linh hoạt, tư duy không cứng nhắc mà còn rất vững vàng, tuy mới bắt đầu làm việc chính thức một thời gian ngắn nhưng cô ấy có thể hoàn thành được nhiều hạng mục riêng.
Phục hình làm đẹp răng cũng là một công việc tốn nhiều thời gian và công sức, đòi hỏi cả sự kiên nhẫn của bác sĩ với trình độ thẩm mỹ nhất định.
Cả buổi sáng hai ngày trước chỉ thực hiện một ca phẫu thuật, tình trạng răng miệng của bệnh nhân rất phức tạp, dù phải nằm hơn 4 tiếng đồng hồ nhưng bệnh nhân rất hài lòng với kết quả sau mổ và rất biết ơn các bác sĩ.
Phó Lâm Lăng cùng Phùng Minh thảo luận chuyện này một hồi, sau đó cúp điện thoại, đi tìm Lâm Nhiễm.
Lâm Nhiễm đang ngồi trong thư phòng vẽ tranh.
Cô đi rót một ly sữa rồi đứng bên cạnh quan sát.
Lâm Nhiễm chú ý tới cô muốn nói lại thôi cùng vẻ chờ đợi mơ hồ, ngẩng đầu nghiêm túc nói: "Giờ tớ phải chạy deadline."
Hàng mi Phó Lâm Lăng run lên, cô giơ tay xoa đầu nàng, khi ra ngoài còn nhẹ giọng nói một câu: "Bé hư."
Lâm Nhiễm quay đầu nhìn bóng lưng cô, che miệng nhịn cười.
Ngày hôm sau đi công viên, Liên Phương cũng đi cùng chồng con.
Mỗi cuối tuần là thời gian chơi với con và họ nhất định sẽ đưa con đi dạo. Sau khi tới công viên, Liên Phương gọi điện thoại cho Lâm Nhiễm, kêu nàng ra chơi chung.
"Tụi mình đang ở công viên này, hai người ở đâu?"
"Bọn tớ đang trong đình hóng gió."
"Vậy bọn này qua liền."
Liên Phương cầm một cái quạt nhỏ thổi mát một hồi, sau đó nhìn thấy hai người tay trong tay đi đến, trên mặt lập tức xuất hiện ý cười, khi đến gần còn làm bộ không thấy, hỏi: "New Zealand chơi vui không?"
"Cũng thường thôi, tớ có mang Lanolin với mật ong về cho cậu nè, đợi xíu lên nhà lấy đi, con cậu đâu?" Lâm Nhiễm ngồi xuống cạnh cô ấy, Phó Lâm Lăng cũng ngồi theo.
"Kia kìa." Liên Phương chỉ về một phương hướng nào đó.
Hai người nhìn theo thì thấy cha của đứa trẻ đang cùng con mình ghé vào mặt cỏ quan sát sự phát triển của cỏ cây.
Lâm Nhiễm cười hỏi: "Tối nay ăn cơm chung không?"
"Triển luôn."
"Cậu đi ao sen chưa?"
"Rồi."
"Bọn tớ vẫn chưa nữa."
"Vậy đi nhanh đi, trời nóng muốn chết."
"Nói cũng phải, hay là chúng ta ở đây chơi một lát, chờ bớt nắng rồi hẵng đi?" Lâm Nhiễm quay đầu hỏi Phó Lâm Lăng.
"Để tớ đi mua." Phó Lâm Lăng đứng dậy đi đến cổng lớn.
Liên Phương chọc chọc Lâm Nhiễm: "Khoái muốn chết rồi phải không?"
Một câu không đàng hoàng như vậy, nhưng Lâm Nhiễm lại nghe hiểu cô ấy đang nói gì, cười nói: "Chứ sao."
"Tớ thấy hai cậu vun đắp tình cảm lung lắm à nha."
"Đúng vậy." Lâm Nhiễm gật đầu, "Sao mà đỡ nổi sức hút của bà đây được chứ."
Liên Phương cười phá lên: "Không hổ là cậu."
Một lát sau, Phó Lâm Lăng sải bước về với ba que kem trên tay, Lâm Nhiễm một que, vợ chồng Liên Phương một người một que.
Mới đó thôi mà kem đã bắt đầu có dấu hiệu tan chảy, Lâm Nhiễm vội ăn kem.
"Phó Lâm Lăng, cậu không ăn hả?" Liên Phương hỏi.
"Cậu ấy dưỡng sinh mà, không ăn mấy này đâu." Lâm Nhiễm nói.
"Quá dữ." Liên Phương giơ ngón cái lên, nghe thấy con gọi mình liền đứng dậy đi qua.
"Cậu không làm một cây thật à?" Lâm Nhiễm hỏi.
Phó Lâm Lăng lắc đầu: "Người cậu vốn thể hàn thì ít đồ lạnh vẫn hơn."
"Về rồi uống thuốc." Lâm Nhiễm chủ yếu là lượt nào ăn thì ăn, lượt nào cần bổ thì bổ.
Ăn miếng cuối cùng, nàng há miệng hà hơi lạnh.
"Hương đậu xanh vẫn thơm như vậy." Phó Lâm Lăng nói.
"Thấy chưa, ai biểu cậu không ăn." Lâm Nhiễm quay đầu nhìn cô, soạt một cái mở cây quạt ra che mặt hai người lại, nhanh chóng nghiêng người lại gần, để lại trên môi cô một chút vị đậu xanh, cười nói, "Nhưng tớ tốt với cậu, nên cho cậu nếm thử đó."
Cách đó không xa Liên Phương chú ý tới động tĩnh bên này, nhanh chóng che mắt con mình lại.
Khi cô khom người đến gần đòi thêm thì cây quạt đã chen ngang đôi môi các cô.
"Công viên nhiều người lắm." Lâm Nhiễm chớp chớp đôi mắt vô tội.
"Cậu cứ hư cho tớ đi." Phó Lâm Lăng nói.
Lâm Nhiễm cười cong mắt.
Mấy ngày sau, Lương Tình Ba đang chọn mặt bằng và gọi điện thoại bảo Lâm Nhiễm qua đây.
"Chỗ này làm quầy lễ tân, bên trong thì chia ra ba phòng xăm, với thuê thêm hai thợ xăm, cậu thấy sao?" Lương Tình Ba hỏi.
"Được đó, nhưng mà không phải ở đây hẻo lánh quá rồi sao? Phòng có chút hẹp, ánh sáng xoàng xoàng, trần cũng hơi thấp." Lâm Nhiễm nói.
"Biết sao được, với số tiền ít ỏi ấy của tớ thì chỉ có thể chọn một nơi như này thôi." Lương Tình Ba bất lực nhìn nàng.
Lâm Nhiễm bỗng cười: "Đang chơi khôn lỏi với tớ đúng không, thôi được rồi, đi xem điểm đến thực sự của cậu đi."
Một nơi khác là trong thành phố, trong một tòa nhà văn phòng cạnh một trung tâm mua sắm lớn, tầm nhìn rộng và không gian đủ lớn, khiến người ta cảm thấy dễ chịu hơn nhiều khi nhìn vào.
Nơi này vốn là tiệm xăm nên không tốn nhiều chi phí trang trí, máy móc cũng có thể mua sang tay nên đồ đạc bên trong hầu như không cần phải di chuyển.
Quả thật là xách giỏ đi khai trương.
Chỗ nào cũng tốt, nhưng giá thuê ở đây cực kỳ đắt, tiền thuê còn ký ba năm một lần.
Khoản đầu tư này không hề nhỏ, Lâm Nhiễm yếu xìu nói: "Tớ cảm thấy... xăm mình không chỉ dựa vào lượng người là có thể quyết định được thành công hay thất bại, người nào quan tâm thì xa tít thò lò họ cũng sẽ đến, nhưng nếu không có ý định thì dù cậu có mở cửa miễn phí cũng chưa chắc người ta chịu vào. Đâu cần thuê một nơi đắt xắt ra miếng như vậy đúng không?"
"Đúng vậy, nên tớ có phương án khác nè."
"......"
Địa điểm cuối cùng là ở khu bên cạnh, một khu phố sáng tạo với nhiều cửa hàng đa dạng, khách hàng chủ yếu là giới trẻ, có rất nhiều người đến chụp ảnh và check in.
Ở đây từng có một quán cà phê, không gian rộng rãi, trang trí tươi mới, trang nhã. Hai người cho rằng phong cách này sẽ khá hay ho, vì trong ấn tượng của nhiều người những tiệm xăm toàn là cool điên ngông nhưng họ lại không biết các tiệm xăm ngày nay đang ngày càng đa dạng hoá với đủ mọi loại hình.
Sau khi thảo luận sơ về cách trang trí và bố trí phòng làm việc, Lương Tình Ba cười hỏi: "Bà chủ Lâm thấy nơi này thế nào?"
Lâm Nhiễm bị cô ấy kéo đi theo cả ngày nên đã mắc mưu lúc nào không hay, nàng vô thức sàng lọc, cân nhắc, sắp xếp, trong đầu cũng dần hình thành hình dáng sơ bộ của studio.
Nàng cười cười kéo ghế ngồi xuống, đanh mặt nói: "Đầu tư thì được, nhưng cậu phải lập chứng từ cho tớ, không được tùy tiện bỏ gánh giữa đường, ít nhất trước khi tớ rút cổ phần thì cậu không thể nói bỏ là bỏ."
"Tớ lấy nhân cách ra đảm bảo với cậu, tớ nhất định sẽ điều hành tốt cửa hàng này." Lương Tình Ba thề thốt.
"Nhân cách vô dụng, tớ muốn chứng từ."
"......" Lương Tình Ba chịu, "Được được được, tớ viết tớ viết."
Lâm Nhiễm không hiểu làm ăn buôn bán nên những việc vặt vãnh còn sót lại đều giao cho Lương Tình Ba, nàng chỉ chịu trách nhiệm đầu tư là xong rồi.
Ngay khi tài chính vào tay, Lương Tình Ba liền đi thương lượng tiền thuê, xin giấy phép, mỗi công đoạn hoàn thành cô ấy đều thông báo với Lâm Nhiễm một tiếng.
Lâm Nhiễm nhìn số tiền lớn chảy ra khỏi thẻ, cảm thấy có chút xót ví: "Cầu trời Tình Tử có thể kiếm lại tiền cho tớ!"
Phó Lâm Lăng gắp đồ ăn cho nàng; "Ăn cơm quan trọng hơn, quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn mà."
Lâm Nhiễm nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của cô, sự tự tin dần dần trở lại: "Bác sĩ Phó, cậu sẽ không để tớ chết đói đâu ha?"
"Ừm."
Lâm Nhiễm vui vẻ, hoá ra cảm giác có người để dựa vào lại tốt đến vậy.
Như Phó Lâm Lăng đã nói, nàng hoàn toàn có thể tự tay tạo ra tiền, nhưng nàng không thể kìm nén niềm vui này.
Nơi dựa mang lại cảm giác an toàn, giống như khi nàng bị mắc mưa, té ngã và lạc đường thời thơ ấu, sẽ luôn có người che ô cho nàng, đỡ nàng dậy và đưa nàng về nhà.
Khi còn nhỏ, người này là Trương Ngô.
Nhưng bây giờ, hình dáng của người này dường như đang dần biến thành Phó Lâm Lăng.
Làm việc trong thư phòng một lúc, nàng ra ngoài đi WC, nhìn thấy Phó Lâm Lăng đang viết luận văn ở phòng khách, nàng lại nổi hứng trêu chọc cô, bèn bước đến bên cạnh nghiêng đầu nhìn cô.
Phó Lâm Lăng nhìn nàng một lúc.
Giây tiếp theo, đôi môi mềm mại khẽ chạm.
Chẳng mấy chốc, Lâm Nhiễm đã đứng dậy chuẩn bị chạy biến, nhưng cổ tay lại bị Phó Lâm Lăng nắm chặt.
Nàng quay lại nhìn Phó Lâm Lăng đầy thích thú, thế mà nghe được Phó Lâm Lăng nói: "Đến giờ uống thuốc rồi."
"......" Lâm Nhiễm bĩu môi đi uống thuốc.
Sau khi từ New Zealand trở về, Phó Lâm Lăng tính ngày sắp đến tháng của nàng nên lại sắc thuốc cho nàng.
Lâm Nhiễm uống thuốc xong muốn tìm kẹo ăn, nhưng bị Phó Lâm Lăng ngăn cản.
"Cậu phải từ từ làm quen với việc không ăn kẹo, thế thì thuốc sẽ có hiệu quả hơn." Phó Lâm Lăng nói.
"Nhưng mà đắng lắm."
"Nếu hiệu quả giảm đi, cậu sẽ phải uống thuốc nhiều hơn đó, cậu muốn đau dài hay đau ngắn?"
Lâm Nhiễm xoắn xuýt, Lâm Nhiễm muốn ăn kẹo.
"Ăn kẹo có tác dụng phụ." Phó Lâm Lăng nói.
"Tác dụng phụ gì nữa?!" Lâm Nhiễm cả kinh.
"Sẽ bị sâu răng."
"......"
Lâm Nhiễm ấm ức: "Nhưng bây giờ tớ thật sự cảm thấy rất đắng! Ngoài kẹo ra thì tớ không thể nghĩ ra thứ gì có thể át đi mùi vị trong miệng hết!"
"Cậu có thể hôn tớ mà." Phó Lâm Lăng nghiêm túc cho nàng lời khuyên.
Lâm Nhiễm thoắt tắt tiếng.
Rốt cuộc, nàng không chịu được vị đắng trong miệng và không cưỡng lại sự cám dỗ trước mặt, trò hề sụp đỗ hoàn toàn, Lâm Nhiễm choàng tay lấy cổ cô, để cô chia sẻ hương vị cùng nàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]