🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Khà khà."

"Hì hì hì."

"Chậc chậc, ái chà..."

"Lâm Nhiễm, cậu bị khùng hả?" Lương Tình Ba chịu hết nổi, cởi bịt mắt xuống, "Từ lúc lên máy bay tới giờ cậu cứ cười như ma dựa vậy, mắc cái gì mà cười?"

"Khặc khặc." Lâm Nhiễm vẫn cười, đôi mắt bị che khuất bởi bịt mắt, chỉ có khoé miệng cười đến tận mang tai mới chứng tỏ tâm trạng của nàng bây giờ.

Nhìn mặt là biết hoài xuân, Lương Tình Ba hỏi: "Nhớ vợ phải không?"

Lâm Nhiễm dùng ngón tay chọc chọc miếng che mắt trên sống mũi, lộ ra một khe hở: "Rõ lắm hả?"

"Cậu nói xem? Rốt cuộc cậu đang cười cái gì?" Lương Tình Ba hỏi.

Lâm Nhiễm cười thầm: "Không có gì, chỉ là tự nhiên phát hiện người đứng đắn dùng giọng điệu đứng đắn nói một câu tưởng chừng không đứng đắn nhưng lại rất đứng đắn, cứ cảm thấy kỳ kỳ..... kỳ này tớ thích, he he he he..."

Lương Tình Ba hừ hừ: "Biết vậy tớ đã đứng ngoài sân bay đợi hai cậu rồi, lỡ mất trò hay."

Khi Lương Tình Ba biết tin nàng kết hôn là lúc cô ấy đang chuẩn bị tâm lý nhảy dù, liền tay video call cho Lâm Nhiễm: "Nhìn nè! Tớ đang chuẩn bị nhảy dù á! Tự nhiên có hơi sợ, cậu nói gì đó cổ vũ cho tớ đi!"

"Tình Tử, tớ kết hôn rồi." Lâm Nhiễm thốt ra một câu chấn động.

"Tớ bảo cậu cổ vũ tớ chứ không phải bịa chuyện gạt tớ!"

"Tớ nói thật, cậu xem nè, đây là hôn thú của tớ."

"Đà mú."

Khi nhìn thấy giấy chứng nhận pháp lý đỏ au, Lương Tình Ba đực mặt ra cất điện thoại đi, dang hai tay ra nhảy xuống không hề chần chừ.

Lâm Nhiễm còn dám kết hôn thì mình có gì mà không dám nhảy!

Sau đó, cô ấy đã biết ngọn nguồn câu chuyện hôn nhân của Lâm Nhiễm, cũng biết bạn đời của nàng là một nha sĩ rất thẳng (chỉ ngoại hình) và thẳng (chỉ phẩm chất).

Đương nhiên cô ấy cũng biết hai người chưa hề làm chuyện gì thân mật, ít nhất là khi cô ấy hỏi thăm thì chưa.

Nhưng hiện tại —— cô ấy liếc nhìn cái người lâu lâu lại cười tủm kia là biết nhất định có tiến triển.

Sau khi hạ cánh, cả hai thuê một chiếc ô tô và lái về khách sạn, ngày đầu tiên chỉ đi loanh quanh rồi về khách sạn nghỉ ngơi.

Hai người đang ngồi trong phòng khách ăn pizza và trò chuyện về những trải nghiệm gần đây của họ, chủ yếu là về chuyến du lịch nước ngoài của Lương Tình Ba.

Lương Tình Ba kể khô cổ họng, bèn hỏi nàng: "Sao không kể cuộc sống hôn nhân của cậu?"

"Cuộc sống hôn nhân thì có gì để kể, nghĩ thôi cũng biết, không hề mới mẻ và chẳng khác gì bình thường, xung quanh cậu cũng có người lập gia đình mà." Lâm Nhiễm trả lời với giọng điệu rất bình thường.

"Nhưng quanh tớ không có ai kết hôn vội hết." Lương Tình Ba sáp lại ngồi gần hơn và hỏi, "Hai cậu tới đâu rồi?"

"Chưa... Ơ? Chưa gì đã đi rồi à?"

Lương Tình Ba liền mạch đứng dậy đi tắm.

Lâm Nhiễm: "Cậu quay lại ngay cho tớ! Tớ không vờ vịt nữa, tớ phải kể cho cậu nghe!!!"

Khách sạn nằm ngay khu trượt tuyết, có thể đi cáp treo lên núi chỉ trong vài phút đi bộ.

Mặt trời từ từ nhô lên cao, chậm rãi chiếu sáng nền tuyết, bốn bề yên ắng, tuyết mênh mông như hấp thụ mọi âm thanh của đất trời như bông. Chẳng bao lâu sau, người lên núi ngày càng đông.

Lâm Nhiễm quay video cảnh bình minh ở khu trượt tuyết và gửi cho Phó Lâm Lăng.

New Zealand đi trước Cẩm Thành bốn năm tiếng đồng hồ. Phó Lâm Lăng đang ăn ở căng tin thì nhận được video.

"Bác sĩ Phó, sao Lâm Nhiễm lại không đến vậy?" Vương Khả tò mò hỏi.

"Cậu ấy đi New Zealand trượt tuyết." Phó Lâm Lăng trả lời.

"Thật ạ?" Tần San San kinh ngạc nói.

"Ừ." Phó Lâm Lăng đưa điện thoại cho họ xem video.

"Wow, đẹp quá!" Hai người nhìn khung cảnh trong video mà vô cùng hâm mộ.

"Em cũng rất muốn đi trượt tuyết ở Nam bán cầu trong ngày nắng nóng như vậy! Hai từ hâm mộ này em nói chán rồi đó!" Tần San San hét lên.

Vương Khả nói: "Đừng nói Nam bán cầu, chúng ta rời tỉnh cũng khó đấy."

Tần San San liên tục than thở, nhưng khi nhìn bác sĩ Phó thì cô ấy không còn đau khổ như vậy nữa: "À thôi, đến cả bác sĩ Phó cũng chỉ có thể ngồi đây xem họ chơi đùa mà."

Vương Khả: "Ầy!"

Phó Lâm Lăng: "Haiz."

Khi hai người nghe thấy tiếng thở dài khẽ khàng của cô, cả hai đều nghi ngờ mình nghe nhầm. Sau khi đưa mắt nhìn nhau xác nhận, cả hai đều tỏ vẻ ngầm hiểu —— bác sĩ Phó mắc bệnh tương tư đây mà.

Mỗi ngày Lâm Nhiễm sẽ gửi một số hình ảnh và video cho Phó Lâm Lăng, có cái được nàng chọn lọc đăng lên trang cá nhân. Một trong số đó là video trượt tuyết rất nhanh rất ngầu, cơ thể không ngừng nhào lộn - lướt trên tuyết, bài đăng đó nhận được rất nhiều bình luận và lượt thích.

Lúc bấy giờ Phó Lâm Lăng mới phát hiện ra rằng có rất nhiều đồng nghiệp đã thêm tài khoản WeChat của Lâm Nhiễm.

Buổi tối về đến nhà, cô luôn cảm thấy trong nhà quá vắng vẻ, rõ ràng trước đây cũng như vậy, nhưng Lâm Nhiễm chỉ mới vào ở một thời gian ngắn thôi mà cô đã khó trở lại cuộc sống tẻ nhạt trước đây.

Ăn tối một mình nhàm chán và vô vị, nấu nướng cũng thấy mệt nên cô chỉ ăn một bát mì cho no bụng.

Viết luận văn được một lúc, điện thoại của cô nhận được mấy bức ảnh chụp bữa tối của Lâm Nhiễm, cô bấm xem từng tấm một, đang soạn tin nhắn thì đột nhiên hiện lên một cuộc gọi video.

Cô sửng sốt, lập tức sửa sang quần áo trước gương phản chiếu trên TV, chỉnh lại tóc tai rồi kết nối video.

"Tớ tưởng cậu ngủ rồi chớ." Lâm Nhiễm đợi một lúc mới thấy cô trong video.

"Tớ chưa ngủ mà." Phó Lâm Lăng nhìn nàng trả lời.

Lâm Nhiễm vẫn còn mặc bộ đồ tuyết, đội mũ len trên đầu, bím tóc buông xuống hai bên. Bối cảnh là một nhà hàng, tay đang cầm nĩa, có lẽ đang ăn cơm.

"Cậu vẫn đang ăn hả?"

"Ừm. Muốn cho cậu xem cái này." Lâm Nhiễm mỉm cười, sau đó chuyển camera sau, nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất, mặt trời đang chầm chậm lặn về tây.

Phó Lâm Lăng lặng lẽ ngắm hoàng hôn, như thể đang ngồi bên cạnh Lâm Nhiễm và cùng nhau ngắm nhìn.

Đến tận lúc mặt trời lặn xuống phía chân trời, Lâm Nhiễm mới xoay camera lại: "Thế nào? Đẹp không?"

"Đẹp lắm." Phó Lâm Lăng nhìn nàng đáp.

"Khó lắm mới thấy mặt trời đó, mấy hôm trước toàn là tuyết với tuyết."

Hôm trước nàng còn gửi cho Phó Lâm Lăng một video trượt ván trong khung cảnh tuyết rơi, nhìn rất lãng mạn và vui thích.

"Tớ ăn xong rồi mà cậu còn chưa nói chuyện xong à?" Một giọng nói khác vang lên bên cạnh.

Phó Lâm Lăng nhìn màn hình, ngay sau đó, một nửa gương mặt xa lạ xuất hiện trong màn hình.

Trong bài đăng của Lâm Nhiễm có một vài bức ảnh có mặt Lương Tình Ba, nhưng tấm nào cô ấy cũng đeo kính và khăn bảo hộ, không có lộ mặt.

"Hello, bác sĩ Phó." Lương Tình Ba chào hỏi, đôi mắt hẹp dài chớp chớp.

"Xin chào." Phó Lâm Lăng nói.

Lương Tình Ba cười cười rồi rời khỏi camera: "Các cậu tiếp tục đi, tớ đi toilet."

Lâm Nhiễm quay đầu trò chuyện với Phó Lâm Lăng về mấy ngày qua, hỏi cô chuyện ở bệnh viện rồi mới kết thúc cuộc gọi video.

Nhưng cuộc gọi video này đã củng cố dũng khí của Phó Lâm Lăng và khiến cô quen dần với việc gọi video, trong mấy ngày tới cô toàn chủ động gọi cho nàng.

Có khi Lâm Nhiễm đang ăn cơm, có khi trong khách sạn nghỉ ngơi, cũng có khi đang chơi ngoài trời tuyết.

Phần lớn thời gian là Lâm Nhiễm nói chuyện, Phó Lâm Lăng thường lắng nghe.

"Cô bác sĩ Phó kia của cậu, có phải quá nhạt rồi không?" Một buổi tối nọ, hai người ngồi trong phòng khách ăn khuya, Lâm Nhiễm mới kết thúc video call, Lương Tình Ba không khỏi hỏi, "Sao tớ thấy tính tình của cậu ta buồn tẻ quá trời, thật sự thích hợp với cậu sao?"

"Buồn tẻ chỗ nào, này gọi là bổ sung cho nhau." Lâm Nhiễm nói.

Lương Tình Ba tặc lưỡi bảo lạ: "Tớ tưởng cậu sẽ tìm một người lãng mạn, chu đáo, hài hước và thú vị chứ."

Lâm Nhiễm: "Bác sĩ Phó chính là người như vậy á."

Lương Tình Ba: ".... Má nội ơi, tớ quen cậu nhiều năm vậy mà không biết cậu có hiếu với gái vậy đó?"

"Tớ không phải nhá!" Lâm Nhiễm nói.

"Tớ không tin."

"Tin hay không thì tùy cậu, người bình thường không get được sự lãng mạn và hài hước của bác sĩ Phó đâu. À không, Liên Phương có thể nhìn ra sự lãng mạn của cậu ấy. Cho nên vấn đề nằm ở cậu đấy, cậu chưa từng trải qua những ngày êm đềm như vậy nên không hiểu những điều lãng mạn nhỏ nhoi này đâu." Lâm Nhiễm lời lẽ hùng hồn.

Lương Tình Ba cười ha hả, nói: "Nhìn cái cách cậu bênh vực cậu ta kìa, nói một câu là cãi chem chẻm mười câu, cậu làm tớ càng ngày càng tò mò rồi đó, chừng nào về tớ nhất định phải đến gặp bác sĩ Phó của cậu mới được."

Lâm Nhiễm: "Bác sĩ Phó bận lắm nhé, đợi tớ lên kèo cho cậu đã."

Lương Tình Ba: "Thế tớ thì không bận chắc?"

Lâm Nhiễm: "Nghỉ việc rồi còn bận gì nữa?"

Lương Tình Ba: "Nhắc mới nhớ, tớ định mở studio riêng ấy, cậu muốn đầu tư không?"

*

Thực tập sinh đã hoàn thành thực tập, Phó Lâm Lăng viết nhận xét trên phiếu thực tập của mỗi người, kỳ thật chuyện này cũng không có gì to tát, nhà trường không thể vì những lời bình này mà không cho học sinh tốt nghiệp, chỉ cần không vi phạm sai lầm quá lớn, cô cũng sẽ du di một hai và viết vài lời khen ngợi.

Nhưng không ngờ rằng sau khi đọc nhận xét của Phó Lâm Lăng, ba Lâm cho rằng cô đã nhìn Lâm Tùng với ánh mắt khác xưa và không biết ông ta lấy địa chỉ của cô ở đâu, mà ban đêm đã tay xách nách mang đến trước cửa nhà đợi Phó Lâm Lăng tan sở về.

Cửa thang máy mở ra, phía sau vang lên tiếng bánh xe vali lăn trên mặt đất.

Ba Lâm quay lại thì nhìn thấy Lâm Nhiễm mang theo túi to túi nhỏ trở về, hỏi: "Đi đâu vậy?"

Trang cá nhân của Lâm Nhiễm đã chặn ông ta nên ba Lâm không hay biết gì về tình huống của nàng, ông ta còn tin chắc rằng hội hoạ không mang lại lợi nhuận bằng việc học, một lòng một dạ cho rằng chỉ có cử nhân như Lâm Tùng mới có thể làm rạng danh tổ tông.

"Sao ông lại tới đây?" Lâm Nhiễm cau mày hỏi.

"Ba tới tìm Phó Lâm Lăng, con về đúng lúc lắm, mở cửa cho ba vào ngồi chút đi, đứng mỏi hết cả chân."

Lâm Nhiễm chỉ vào những món đồ linh tinh trên mặt đất: "Này là cái gì?"

"Một chút tấm lòng của ba đó. Kỳ thực tập của Tiểu Tùng kết thúc rồi nên ba đến cảm ơn bác sĩ Phó thay nó đây nè." Lâm phụ nói.

"Khỏi, ông xách về nhanh đi, đừng có bôi tro trát trấu vào mặt tôi nữa, mà lỡ như bị người khác thấy thì ảnh hưởng đến thanh danh của cậu ấy đấy." Lâm Nhiễm nói.

"Mày mà biết cái gì, mày chưa từng bước vào mấy cơ quan tổ chức như này thì làm gì hiểu quy củ nơi đây, tao không nói với mày nữa, đợi nó về tao sẽ đích thân cảm ơn nó."

Lâm Nhiễm nhặt đồ của ông ta lên ném vào thang máy: "Đi nhanh đi."

"Mày đang làm gì đấy, Trương Ngô dạy mày vậy đó hả? Con xấc xược!" Ba Lâm nhanh chóng nhặt đồ lên, "Mày không biết tiếc nhưng bác sĩ Phó thì tiếc đấy, mày biết mấy thứ này đắt cỡ nào không? Mày không cần nhưng biết đâu bác sĩ Phó cần thì sao, mở mắt ra nhìn này, tao còn đặc biệt mua máy mát xa nữa đấy, ngày nào cũng cúi đầu khom lưng mày biết khó chịu cỡ không?"

Lâm Nhiễm cụp mắt nhìn máy mát xa rồi hừ lạnh: "Ông đừng có nhắc đến mẹ tôi, mẹ tôi chưa từng dạy tôi đi cửa sau như thế. Bà đến tìm bác sĩ Phó khám răng còn phải thành thật đăng ký nữa đấy."

"Đó là vì mẹ mày ngu, mày không biết gần đây bệnh viện đang mở rộng tuyển dụng à? Nếu bác sĩ Phó chịu đỡ một tay là có thể đưa Tiểu Tùng vào đó làm rồi, dù sao Tiểu Tùng cũng là em ruột mày, nếu thằng bé thành đạt thì chẳng phải sau này còn có thể giúp đỡ con chị như mày à."

"Toẹt, không tới lượt nó giúp tôi đâu. Chuyện trong bệnh viện cũng không phải bác sĩ Phó làm chủ, đừng có vác mặt đến đây làm phiền cậu ấy!"

"Nó không làm chủ được nhưng nó có thể nói đỡ mà, tao nghe nói gần đây bệnh viện mới tuyển một cô bác sĩ, chính là đàn em của nó đó."

"Vậy ông có biết đàn em của cậu ấy là tiến sĩ ở Mỹ không, cô ấy vào viện tuyến ba là bằng chính thực lực của cổ, hoàn toàn không có cửa sau nào ở đây cả, đừng có xúc phạm bác sĩ Phùng! Ông cũng không nhìn lại xem con trai ông đang đứng ở đâu và đứng ở vị trí nào mà dám so sánh với hai người họ, đừng lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, cầm đồ đạc của ông lên rồi phắn đi!" Lâm Nhiễm bực bội hét lên một tiếng, làm ba Lâm hết hồn.

Đinh ——

Cửa thang máy mở ra, Phó Lâm Lăng bước ra và theo sau là Phùng Minh.

Mọi người nhìn nhau.

Phó Lâm Lăng nhìn Lâm Nhiễm, lập tức bước đến bên nàng: "Không phải cậu nói ngày mốt mới về sao?"

"Tớ định về sớm để cho cậu một bất ngờ..." Lâm Nhiễm oán giận nhìn ba Lâm, tâm trạng tốt đẹp hoàn toàn bị ông ta phá hỏng.

Phó Lâm Lăng mở cửa: "Cậu vào trước đi nhé, Phùng Minh cũng vậy."

Phùng Minh gật đầu, giúp Lâm Nhiễm mang hành lý vào nhà.

Lâm Nhiễm vừa đặt hành lý xuống là thấy cửa nhà đóng lại, Phó Lâm Lăng và ba Lâm vẫn còn ở bên ngoài, nàng có chút lo lắng Phó Lâm Lăng bị tên vô lại làm phiền, quay người định ra ngoài nhưng bị Phùng Minh chặn.

"Yên tâm đi, đàn chị có thể giải quyết." Phùng Minh nói.

"Nhưng, hai người còn chưa biết tình huống gì mà, ông ta...."

"Trong thang máy bọn em nghe thấy hết rồi." Phùng Minh nói.

"A...." Lâm Nhiễm ngượng nghịu gãi mặt, "Mất mặt quá đi."

"Không đâu." Phùng Minh nở một nụ cười chân thành, "Lúc chị bênh vực đàn chị, chị ấy vui lắm.... em cũng vậy."

Vậy sao? Nhưng vừa nãy Phó Lâm Lăng bước ra khỏi thang máy, nàng thấy sắc mặt cô sa sầm lắm mà.

"Tôi chỉ nói thật thôi, vì vốn dĩ hai người rất lợi hại."

Phùng Minh cong môi: "Cảm ơn."

Vài phút sau, cửa lại mở ra, Phó Lâm Lăng bước vào.

Lâm Nhiễm nhìn ra ngoài cửa và thấy ba Lâm không cam lòng xách đồ rời đi.

"Cậu giải quyết ông ta kiểu gì thế?" Nàng kinh ngạc hỏi.

"Tớ chỉ nói là —— ông mà đến đây nữa thì tôi sẽ báo cáo lên trưởng khoa và viện trưởng đấy, bệnh viện tuyến ba ghét nhất là tham nhũng và hối lộ. Nếu được nằm trong sổ đen thì sau này Lâm Tùng muốn ứng tuyển cũng không có cửa vào bệnh viện đâu, tớ nói xong là ông ta sợ xanh mặt rồi." Phó Lâm Lăng trả lời.

"Đánh rắn phải đánh giập đầu." Phùng Minh cười nói.

Lâm Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng chắc ông ta sẽ không đến làm phiền nữa.

"Tớ đi lấy đồ cho Phùng Minh trước đã nha." Phó Lâm Lăng nhìn chằm chằm Lâm Nhiễm một lúc mới chịu dẫn Phùng Minh vào thư phòng.

Phó Lâm Lăng lấy một quyển sổ tay trong hộp ra cho cô ấy: "Đây là mấy ca khó mà tôi gặp phải trong mấy năm nay, em cầm về đọc từ từ đi. Có chỗ nào viết qua loa hoặc không hiểu thì hỏi tôi."

"Cảm ơn đàn chị." Phùng Minh hiện đã chính thức nhậm chức ở bệnh viện, kinh nghiệm của cô ấy khẳng định không bằng những tiền bối. Và cô ấy vẫn chưa thân thiết với các đồng nghiệp khác, người ta cũng chưa chắc sẵn lòng chia sẻ những điều này. Nên cô ấy đành phải hỏi Phó Lâm Lăng, cô cũng đồng ý và đưa cô ấy về nhà lấy sổ tay sau khi tan làm.

"Không phải chị đang viết luận văn hả? Cho em mượn xem hết à? Chị không giữ lại một ít cho mình sao?" Phùng Minh hỏi.

"Đấy toàn là các ca khó trước kia thôi, hiện tại não tôi cũng tiêu hóa xong hết rồi, không làm khó tay tôi được nữa đâu." Phó Lâm Lăng nói.

Phùng Minh mỉm cười, mỗi lần cô đều bình tĩnh như vậy, có vẻ như những vấn đề khó khăn này rất đơn giản vậy, vô hình trung mang đến cho người ta cảm giác ngưỡng mộ vững chắc và đáng tin cậy.

Phượng Minh mở sổ ra đọc.

Lạch cạch ——

Bên ngoài truyền đến một chút động tĩnh, đó là tiếng hành lý rơi xuống đất.

"Em đọc từ từ đi." Vừa dứt lời, Phó Lâm Lăng đã sải bước đi tìm Lâm Nhiễm.

Lâm Nhiễm đang thu dọn đồ đạc, thấy Phó Lâm Lăng đi ra liền hớn hở chạy đến vali: "Tớ có mang quà về cho cậu này!"

Khi nàng đi ngang qua Phó Lâm Lăng thì bỗng có một bàn tay nắm lấy cánh tay nàng, ngay sau đó cả người được kéo vào một cái ôm ấm áp, nàng ngơ ngác ngẩng đầu.

Phó Lâm Lăng ôm nàng, hít một hơi thật sâu, khoang mũi đầy ắp hương vị thuộc về Lâm Nhiễm.

"Cậu trở về chính là món quà tuyệt vời nhất của tớ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.