🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Tớ bắt đầu nhớ cậu rồi."

**

Trương Nhạc Hoan ở chơi bốn năm ngày mới về điền nguyện vọng.

Trên đường đến sân bay, Trương Nhạc Hoan hỏi: "Chị, chị có lời khuyên gì về nguyện vọng không?"

"Chọn cái em thích ấy, mà phải có cơ hội việc làm nha." Lâm Nhiễm thuận miệng đáp.

"Em không thích gì hết, chị có gợi ý gì cho em không?"

"Chị là dân freelancer, chưa từng bước vào một cơ quan nghiêm chỉnh nào hết, e là không thể cho em lời khuyên thích hợp nào rồi." Lâm Nhiễm nói.

"Vậy dựa vào trực giác của chị, chị thấy ngành nào ổn áp trong thời điểm hiện tại?" Trương Nhạc Hoan hỏi thêm.

"Nha sĩ." Lâm Nhiễm buột miệng trả lời.

Trương Nhạc Hoan bật cười: "Trên mạng nói ai khuyên người ta học y là coi chừng ông lôi đánh đùng đùng á."

"Vậy em đừng có hỏi chị, trả lời em còn phải bị trời đánh nữa." Lâm Nhiễm hừ hừ.

"Em nói giỡn thôi mà. Điểm đầu vào nha sĩ cao lắm, em thi không đậu." Trương Nhạc Hoan nói.

Khoé môi Lâm Nhiễm nhếch lên: "Nên là, bác sĩ Phó nhà ta quá ư là xịn sò!"

Buổi tối Phó Lâm Lăng làm lỡ một ít thời gian vì ca phẫu thuật, hôm nay khá là xui xẻo khi phải phẫu thuật cả ngày, tinh thần đòi hỏi sự tập trung cao độ, về nhà không muốn nấu ăn nên dẫn Lâm Nhiễm đến nhà hàng gần đó để ăn tối.

Về nhà, vốn định xem tài liệu viết luận văn, nhưng đọc một hồi lại ngủ gật.

"Đi tắm rửa rồi ngủ đi, cậu đừng có ngủ ở đây thật đấy." Lâm Nhiễm nói.

"Ừm." Phó Lâm Lăng mở mắt và tháo kính ra xoa xoa giữa hai hàng chân mày, sau đó đứng dậy đi tắm.

Lâm Nhiễm dạo bước trên lối đi nhỏ.

Công việc đã bị trì hoãn bốn ngày, đêm nay cần phải bắt kịp tiến độ, nhưng giấc ngủ của Phó Lâm Lăng không sâu, bất cứ một động tĩnh nhỏ nào cũng có thể đánh thức cô.

Sau khi suy ngẫm hồi lâu, nàng vẫn quyết định quay lại phòng ngủ chính cầm gấu bông của mình về phòng.

Sau khi tắm xong, Phó Lâm Lăng trở về phòng thì nhìn thấy chiếc giường rỗng tuếch, bèn bước đến cửa thư phòng: "Tối nay cậu... về phòng ngủ sao?"

"Ừm, tối nay tớ phải chạy deadline, nên ngủ phòng tớ sẽ tiện hơn." Lâm Nhiễm ngẩng đầu đáp lại.

Phó Lâm Lăng nhìn tranh vẽ trên máy của nàng, gật đầu: "Được rồi, cậu đừng thức khuya quá đó."

"Ừm."

Đêm khuya, Lâm Nhiễm ngáp dài ngáp ngắn, vô thức đi đến cửa phòng ngủ chính, vừa định đẩy cửa vào thì chợt bừng tỉnh, dừng bước lại.

Trong phòng, Phó Lâm Lăng nhìn chằm chằm đôi chân ngoài cửa. Một lát sau, đôi chân ấy rời đi.

Cô trở mình, thở dài trong lòng.

*

Lâm Nhiễm trở về nhà ăn, được mọi người tiếp đón nồng nhiệt, Tần San San và Vương Khả thi nhau kể những mẩu chuyện thú vị xảy ra trong bệnh viện mấy ngày nay, còn trách móc nàng mấy nay không tới căng tin ăn cơm.

Lâm Nhiễm trò chuyện với các cô một lát, nhìn thấy bóng dáng Phùng Minh liền gọi: "Phùng Minh, qua đây ngồi chung này!"

Phùng Minh đã chú ý đến bàn của họ nãy giờ, định làm bộ không thấy, nhưng tiếc là Lâm Nhiễm gọi cô ấy lại, còn vẫy tay với cô ấy, nên cô ấy đành phải đi qua bên kia.

"Hai người quen nhau à?" Tần San San hỏi.

"Đúng vậy, Phùng Minh còn tới nhà ăn cơm nữa." Lâm Nhiễm nói.

"Đúng là bạn bè có khác ha, em với bác sĩ Phó cộng sự hai năm mà chưa từng thấy chị ấy rủ em qua nhà ăn cơm lần nào hết." Tần San San giả vờ ghen tị.

Phó Lâm Lăng chưa kịp trả lời thì Phùng Minh đã giải vây thay cho cô: "Là tôi chủ động đến thăm chị ấy."

Tần San San cười cười: "Thế thì tôi cũng không dám đi, tôi sợ nói chuyện riêng với bác sĩ Phó sẽ bị cứng họng."

Ai cũng bật cười, Lâm Nhiễm nói: "Làm gì khoa trương đến vậy, bác sĩ Phó biết ăn nói lắm mà."

Tần San San: "Đó là với chị thôi, với bọn em thì không có chuyện đó đâu ha."

Vương Khả nói: "Vô nghĩa, nếu bác sĩ Phó đối xử với ai cũng vậy thì Lâm Nhiễm không phải người đặc biệt nhất của chị ấy rồi."

Phó Lâm Lăng liếc nhìn Vương Khả với vẻ tán thưởng.

Lâm Nhiễm cười thầm trong lòng, vờ ra vẻ e ngại quay đầu nói chuyện với Phùng Minh, hỏi thăm tình hình công việc của cô ấy.

Buổi tối tắm rửa xong, Phó Lâm Lăng đang sấy tóc thì nghe thấy tiếng Lâm Nhiễm nói chuyện điện thoại ở bên ngoài, lại nghe thêm vài câu, hình như đang nói chuyện với cô bạn lâu năm kia.

Cô lặng lẽ tắt máy sấy đi, nhìn vào gương rồi lề mà lề mề lau mặt.

"Mua vé rồi đúng không, vậy tớ chuẩn bị xếp hành lý đó nha, tụi mình gặp nhau trực tiếp ở sân bay hay cậu đến nhà tớ trước?"

Bên kia nói gì đó không nghe rõ lắm.

"Ván trượt ở nhà cũ á, tớ lười mang theo quá, qua đó rồi thuê luôn.... đặt khách sạn chưa đấy?"

Còn lại đều đang nói về việc nên tìm khách sạn kiểu gì.

Phó Lâm Lăng lau mặt xong mới quay lại phòng khách.

Đối phương thấy cô cũng không hề tránh né, vẫn ngồi trên thảm nói chuyện điện thoại, trên bàn nhỏ có đĩa cà chua bi, nàng ăn hết đĩa này đến đĩa khác.

"Nếu không được thì đặt khách sạn hồi trước đi." Lâm Nhiễm nói.

"Tớ thấy người ta mới mở khách sạn theo chủ đề nè, hay là thử cái này đi?"

Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng nói trong trẻo, Phó Lâm Lăng mới nhận ra Lâm Nhiễm vẫn đang mở loa và có thể nghe rất rõ.

"OK, để tớ đặt. Còn chuyện gì nữa không?" Lâm Nhiễm hỏi.

"Tạm thời không có, đợi tớ nghĩ đến rồi nói sau. Ủa khoan —— cậu đi một mình à? Không dẫn vợ theo hả?"

Phó Lâm Lăng ngẩn người, may mà Lâm Nhiễm không ngẩng đầu nhìn cô, mà nói với Lương Tình Ba: "Cậu ấy phải đi làm mà, đi không được."

"Thảm thế, cưới nô lệ tư bản về làm vợ để giờ không thể đi chơi chung với nhau vậy nè."

"Gì mà cô vợ nô lệ tư bản, cậu đừng gọi khó nghe vậy chứ?"

"Thế gọi là gì? Cô vợ mĩ lệ đô thành?"

"Hay đó, mĩ trong mĩ miều, lệ trong nô lệ."

Lương Tình Ba cười to, Phó Lâm Lăng cũng cong môi.

Khi cúp điện thoại, Lâm Nhiễm quay đầu xác nhận lại lần nữa: "Cậu có thể đi chơi chung với tớ không?"

Phó Lâm Lăng lắc đầu: "Tớ dùng hết ngày nghỉ rồi, không thể xin nghỉ phép lâu như vậy được."

Lâm Nhiễm thở dài tiếc nuối: "Thật đúng là nô lệ chốn đô thành mà."

Phó Lâm Lăng cầm một quả cà chua bi ăn thử thì thấy rất ngọt ngào, không khỏi ăn thêm mấy quả, hỏi nàng: "Cái cô bạn đó của cậu biết cậu kết hôn sao?"

"Đương nhiên, cậu ấy là bạn tốt nhất của tớ mà, tớ quen cậu ấy còn lâu hơn Liên Phương nữa cơ. Chuyện hôn nhân quan trọng vậy thì đương nhiên tớ có nói cậu ấy rồi. Mà tớ với cậu ấy kiểu, ngưu tầm ngưu mã tầm mã ấy." Mặc dù cũng hợp rơ với Liên Phương, nhưng giờ Liên Phương có chồng có con, nên rất khó để hẹn đi du lịch cùng nhau.

Lương Tình Ba thì khác, một mình một cõi, tự do tự tại, năm nào hai người cũng hẹn nhau đi du lịch vài lần.

"Vậy cậu ta... có thích cậu không?" Rốt cuộc Phó Lâm Lăng vẫn hỏi chủ đề này.

"Không thích, nếu cậu ấy thích tớ thì bọn tớ không thể nào làm bạn lâu vậy đâu." Lâm Nhiễm đưa tay lấy cà chua, nhưng phát hiện đã hết, bèn rụt tay lại.

Phó Lâm Lăng đưa quả cà cuối cùng trong tay mình đến bên môi nàng.

"Cậu ăn đi." Lâm Nhiễm nói.

"Tớ không muốn ăn nữa." Phó Lâm Lăng đưa quả cà về phía trước một chút.

Lúc này Lâm Nhiễm mới há miệng cắn một cái, nói: "Tình Tử ấy à, hồi cấp ba đã yêu thầm người ta, thích nhiều năm lắm, nhưng tiếc là người ta gái thẳng, Tình Tử còn đến dự đám cưới của cổ nữa ấy, thế là từ đó cậu ấy không thích một ai nữa, chỉ thích phiêu lưu và mạo hiểm, sống tự do tự tại."

Thu xếp hành lý là việc Lâm Nhiễm ghét nhất, mỗi lần đều bỏ quên một vài thứ, chưa đến phút cuối là chưa biết mình nên thu xếp cái gì.

Cho đến một ngày trước chuyến đi, nàng mới nhét vài bộ quần áo đi tuyết vào vali.

Phó Lâm Lăng nhìn dáng vẻ xoắn xuýt của nàng, hỏi: "Có cần tớ giúp không?"

Lâm Nhiễm nhìn cô bằng đôi mắt sáng ngời.

Phó Lâm Lăng lấy vali của mình ra, trong đó có mấy túi đựng đồ, lần lượt đóng gói đồ dùng vệ sinh cá nhân và quần áo, sau đó lấy một cái túi khác cho nàng: "Để mỹ phẩm với đồ dưỡng da của cậu vào đây này."

"OK!"

Lâm Nhiễm đóng gói xong rồi đưa túi cho cô, phát hiện cô đã sắp xếp lại mấy bộ đồ tuyết, cuộn lại và đặt vào để tiết kiệm một chút diện tích.

Mọi thứ đã được thu xếp và phân loại gọn gàng, cô lại bỏ tên của từng loại vật phẩm vào túi đựng để nàng cất giữ đồ dễ dàng hơn.

Chiếc vali size 28 (inch) cuối cùng đã thu xếp xong, tốt hơn nhiều so với hai chiếc vali trong dự đoán của nàng.

"Trời ạ, không có cậu thì tớ biết phải làm sao đây!" Lâm Nhiễm kêu lên.

"Vậy cậu đừng rời bỏ tớ."

Lâm Nhiễm choáng váng trước câu trả lời thẳng thắn bất thình lình của cô, cúi đầu gãi đôi gò má có hơi ửng hồng: "Ly hôn cũng phiền phức lắm."

Phó Lâm Lăng cười rộ: "Phải đó."

Ngày khởi hành càng ngày càng gần, hành lý của Lâm Nhiễm càng ngày càng đầy, tất cả đều là Phó Lâm Lăng bỏ vào.

Mỗi ngày sau khi tan sở cô đều mang về một số thứ như miếng dán này, thuốc trật khớp này, thuốc cảm này, túi giữ ấm này và đủ kiểu đủ loại chất đầy cả một chiếc ba lô, Lâm Nhiễm phải chuẩn bị thêm một chiếc túi mới để mang theo đồ lặt vặt.

"Cậu sẽ gửi video cho tớ chứ?" Phó Lâm Lăng hỏi.

"Đương nhiên, đi trượt tuyết mà không quay video lại thì cũng như không à." Lâm Nhiễm cười nói.

Phó Lâm Lăng nhếch môi cười, hỏi thêm: "Đồ đạc đã thu xếp đủ chưa? Không quên thứ gì chứ?"

"Chắc đủ rồi đấy, mà không đủ thì ra tiệm mua là được, mang hành lý quá nhiều cũng mệt lắm." Lâm Nhiễm nói.

Phó Lâm Lăng nghĩ cũng phải và không thêm gánh nặng hành lý cho nàng, buổi tối trước khi đi còn đưa cho nàng một gói thuốc, bảo nàng tắm để thư giãn.

Khi bước ra cả người nồng nàn mùi thuốc bắc.

Phó Lâm Lăng ngẩng đầu lên, đôi mắt theo dõi theo bóng hình nàng.

"Hôi lắm à?" Lâm Nhiễm đứng trước mặt cô, ngửi mùi trên người mình.

"Mùi thuốc rất thơm." Từ nhỏ Phó Lâm Lăng đã ngửi mùi thuốc bắc, hương vị đã thấm vào tận xương cốt, đây là hương nhà cô.

Cô đứng dậy dang rộng vòng tay ôm nàng vào lòng dưới ánh mắt ngơ ngác của Lâm Nhiễm: "Nhớ chú ý an toàn, đi sớm về sớm nhé."

"Được."

Ngày khởi hành là thời gian làm việc, vé máy bay buổi sáng, Phó Lâm Lăng nhìn thời gian, vẫn kịp đưa nàng ra sân bay.

Lâm Nhiễm ăn mặc nhẹ nhàng, không hề trang điểm, chỉ đội mũ rồi ra ngoài.

Hành lý đã được Phó Lâm Lăng đặt lên xe, nàng nhanh chân lên xe, Phó Lâm Lăng đưa bữa sáng cho nàng, đó là món bánh mochi mà Lâm Nhiễm đã chỉ đích danh vào tối qua, từng viên một, rất xinh xắn.

Nàng ăn một cái, còn tiện đà đút cho Phó Lâm Lăng một cái, như vậy thì hai người đều được ăn sáng.

Khi gần đến sân bay, Lương Tình Ba gọi điện thoại và nói rằng đang ngồi trong phòng chờ, bảo nàng trực tiếp đến trạm kiểm tra an ninh tìm cô ấy.

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Nhiễm nhận thấy Phó Lâm Lăng đang tăng tốc, nhìn đồng hồ và nói: "Đừng vội, không đến trễ đâu."

"Đừng để bạn cậu đợi lâu."

"Nhưng tớ muốn ở cùng cậu thêm đôi chút."

Phó Lâm Lăng ngơ ngẩn, khóe môi cong lên một cách mất tự chủ, giảm tốc độ và khi đến sân ga đã sát giờ bay.

"Ở đó cậu cũng phải ăn ngoan đấy nhé, nếu không vẽ tranh thì ngủ sớm một chút." Phó Lâm Lăng lấy hành lý ra cho nàng.

"Tớ sẽ cố gắng hết sức!" Lâm Nhiễm nhìn thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của cô liền hỏi, "Còn gì muốn dặn tớ sao?"

Phó Lâm Lăng suy nghĩ một lát, hỏi: "Cậu với Tình Tử ngủ chung phòng hả?"

"Không phải."

Phó Lâm Lăng vẫn giữ nụ cười trên môi: "À... ở chung cũng có thể chăm sóc lẫn nhau."

Lâm Nhiễm phì cười: "Là phòng đôi, một phòng lớn và một phòng nhỏ."

Phó Lâm Lăng cười khẽ với nét mặt nhẹ nhõm, lại không khỏi giải thích: "Không phải tớ không tin cậu, chỉ là tớ..."

"Tớ hiểu, cậu ghen ấy mà." Lâm Nhiễm cười nói.

Phó Lâm Lăng ngượng nghịu nhìn đi nơi khác, bấy giờ có một đôi tay xoay mặt cô lại.

Ngay sau đó, Lâm Nhiễm kiễng chân đặt một cái hôn lên gò má cô.

"Bác sĩ Phó, giờ cậu đã yên lòng hơn chưa?" Lâm Nhiễm cười hỏi.

Ánh mắt Phó Lâm Lăng sâu thẳm, cổ họng nuốt khan: "Chưa... vì tớ bắt đầu thấy nhớ cậu rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.