🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nhưng không át được nhịp tim đập loạn

**

"Woa, chị, thì ra chị đã dọn sẵn phòng cho em rồi cơ à!" Trương Nhạc Hoan đi vào phòng Lâm Nhiễm với nét mặt kinh ngạc.

Lâm Nhiễm cũng ngại nói cho em cái phòng này thật ra là phòng của chị.

"Sao chị lại để mấy thứ này ở đây? Để trong phòng ngủ không phải tiện hơn sao?" Trương Nhạc Hoan chỉ vào mỹ phẩm dưỡng da trên bàn.

Lâm Nhiễm cười gượng: "Đồ đạc nhiều quá, phòng kế bên thì để không hết, nên đành phải để ở đây."

Trương Nhạc Hoan tò mò qua phòng ngủ chính bên cạnh nhìn xem, sau đó thắc mắc: "Rõ ràng là phòng ngủ chính rộng vậy mà!"

".... Chị với bác sĩ Phó chênh lệch múi giờ, nên bình thường chị rửa mặt bên này xong mới về phòng ngủ." Lâm Nhiễm bịa chuyện, theo bản năng nhìn về phía Phó Lâm Lăng.

Phó Lâm Lăng gật đầu, dẫn Trương Nhạc Hoan đến nơi tắm rửa.

Lâm Nhiễm thở phào, lấy một bộ đồ ngủ sạch sẽ từ tủ quần áo ra đưa cho Trương Nhạc Hoan, nhân lúc đối phương đi tắm, túm chặt Phó Lâm Lăng mở họp khẩn cấp: "Tối nay.... tớ qua phòng cậu ngủ?"

"Đây là cách duy nhất rồi." Phó Lâm Lăng trả lời với nét mặt nghiêm túc.

Lâm Nhiễm mím môi, ngước mắt hỏi: "Vậy tớ mang mấy con gấu qua đây thì cậu có ngại không?"

"Tớ không ngại."

Lâm Nhiễm cầm đại mấy con gấu để lên giường của Phó Lâm Lăng, không khỏi quan sát tỉ mỉ phòng của cô.

Nàng gần như chưa bao giờ ở lại nơi đây, nàng nhìn chiếc giường lớn và sắp xếp lại vị trí gấu bông, lặp đi lặp lại vài lần mới hài lòng.

"Trong phòng cũng có thể tắm đấy cậu." Phó Lâm Lăng đột nhiên ở phía sau nàng nói.

"À, được." Lâm Nhiễm quay người, ngập ngừng nói, "Cậu tắm trước đi, không phải cậu muốn ngủ sớm sao?"

"Không sao đâu, giờ vẫn còn sớm mà." Phó Lâm Lăng nói.

"Vậy được rồi." Lâm Nhiễm về phòng lấy đồ ngủ của mình và chạy vào nhà tắm phòng ngủ chính.

Trên tủ có rất ít đồ, chỉ có vài chai sản phẩm dưỡng da đơn giản và một hộp mặt nạ chưa mở, Lâm Nhiễm nhìn hạn sử dụng và thấy rằng chúng sắp hết hạn.

Tắm xong, đi ra ngoài với mái tóc ướt, Trương Nhạc Hoan còn chưa tắm xong mà máy sấy tóc thì nằm trong phòng tắm bên ngoài.

Nàng cũng có một cái, nhưng nàng đã cất vào hộp đồ khi mới chuyển đến đây, bây giờ nàng cũng lười đi tìm, đi đến phòng khách ngồi đợi Trương Nhạc Hoan đi ra.

Phó Lâm Lăng quay đầu nhìn nàng, đặt laptop xuống, quay về phòng lấy khăn khô: "Cậu lau đi."

Lâm Nhiễm cài khăn lên đầu, xoa xoa hai lần, điện thoại rung lên, nàng nhấc máy trả lời tin nhắn.

Một lúc sau, nàng nhận thấy Phó Lâm Lăng đưa tay lấy khăn ra, sau đó lau tóc cho nàng, nàng rất là tự giác trượt xuống thảm, ngồi khoanh chân trước mặt Phó Lâm Lăng.

Phó Lâm Lăng phát hiện tấm thảm này dùng rất là tốt.

Cô lau tóc nhẹ nhàng và cẩn thận, khi vô tình ngước mắt lên, cô nhìn thấy tin nhắn trên màn hình, hình như đang bàn bạc về chuyến đi trượt tuyết với người khác.

Lại nhìn tên thì thấy là —— Lương Tình Ba.

Chắc là người bạn lâu năm đó.

"Cậu đặt vé máy bay chưa?" Phó Lâm Lăng hỏi.

"Vẫn chưa, Tình Tử nói cậu ấy sẽ đặt, giờ cậu ấy còn đang chơi ở nước ngoài, nên tớ phải đợi tin tức của cậu ấy." Lâm Nhiễm nói.

"Hè năm nào hai cậu cũng đi New Zealand sao?"

"Ừm, mùa hè trượt tuyết thì đi New Zealand là ok nhất, mùa đông đi Hokkaido, Thụy Sĩ, với cả Canada." Lâm Nhiễm nói.

"Cậu học trượt tuyết khi nào vậy?"

"Hồi ở đại học ấy, lúc đầu là Tình Tử học, sau đó cậu ấy dụ tớ lọt hố môn này luôn." Lâm Nhiễm nói.

Tiếc là Phó Lâm Lăng phải đi làm, không thì nàng đã dẫn cô đi chơi cùng.

"Cậu phải chú ý an toàn nhé, mùa đông năm nào khoa chấn thương chỉnh hình cũng náo nhiệt lắm, cuối ngả trượt tuyết là khoa chỉnh hình đấy." Phó Lâm Lăng nói.

Lâm Nhiễm bật cười: "Tình Tử từng tới khoa chỉnh hình mấy lần rồi, cậu ấy còn liều mạng hơn cả tớ ấy chứ, cứ thích đâm đầu vào cánh rừng nhỏ, chơi nhảy xa và thử thách đủ loại độ khác nhau."

Đang nói chuyện, Trương Nhạc Hoan từ trong phòng tắm đi ra, thấy các cô đang ngồi trong phòng khách lau tóc, ré lên hai tiếng: "Ấy chà ấy chà chói mù mắt em rồi."

"Em bớt lố đi." Lâm Nhiễm buồn cười nói.

"Em không có lố nhé, nhìn xem hai chị chim chuột cỡ nào kìa."

"Chim chuột đâu? Chỉ là giúp chị lau tóc thôi mà."

"Em chưa từng thấy ba lau tóc cho mẹ bao giờ đâu nhé." Trương Nhạc Hoan nói.

"Mấy ông bà già như họ làm gì biết chu đáo với ai."

"Há! Chị cũng biết chị dâu chu đáo với chị cơ à!"

Lâm Nhiễm nghẹn họng, quay đầu nhìn Phó Lâm Lăng, gò má ửng đỏ, đứng dậy đi vào phòng tắm: "Ra chỗ khác chơi, ai bảo em tắm lâu vậy làm gì, máy sấy tóc cũng không lấy được."

Chẳng mấy chốc, bên trong vang lên tiếng sấy tóc.

Trương Nhạc Hoan bước tới sô pha ngồi xuống, mỉm cười với Phó Lâm Lăng.

"......"

"......"

Hai người nhìn nhau đầy bất lực.

Không có Lâm Nhiễm ở bên, hai người đều có chút xa lạ, không biết nên nói chủ đề gì.

May mà Lâm Nhiễm sấy tóc rất nhanh, chạy về phòng cầm hộp mặt nạ sắp hết hạn, phát cho mỗi đứa một cái: "Còn không dùng là lãng phí đấy."

Ba người ngồi trên sô pha đắp mặt nạ, Trương Nhạc Hoan với Lâm Nhiễm xì xào to nhỏ bàn bạc xem mấy ngày tới sẽ đi đâu chơi.

Phó Lâm Lăng tập trung viết luận văn, thấy thời gian đã gần 11 giờ mới khép laptop lại: "Tớ đi ngủ trước, hai người cũng ngủ sớm một chút nhé."

"OK, chị dâu ngủ ngon." Trương Nhạc Hoan nói.

Lâm Nhiễm nhìn cô trở về phòng, thấy đèn bên trong tắt, thúc giục Trương Nhạc Hoan nhanh đi ngủ, sau đó lại vẽ một lúc mới rón rén đi vào phòng ngủ chính.

Với ánh sáng mờ nhạt của màn hình điện thoại di động, nàng cẩn thận nằm xuống giường.

Máy điều hòa trong phòng đang bật, nàng khẽ kéo chăn điều hòa ra, soàn soạt cuộn vào trong. Nàng giơ tay mò mẫm trên giường một lúc và tìm thấy một con gấu, sau đó ôm nó vào lòng và nhắm mắt lại.

Người bên cạnh đột nhiên động đậy.

"...... Nhiễm Nhiễm?"

Lâm Nhiễm nghe thấy giọng nói mềm mại mơ màng của Phó Lâm Lăng, đáp lại: "Ừm, tớ đánh thức cậu à?"

"Không phải." Phó Lâm Lăng kéo chăn cho nàng rồi vỗ về, mơ màng nói, "Ngủ đi, ngủ ngon."

Trong bóng tối, Lâm Nhiễm nhìn trần nhà chớp chớp mắt, nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon."

Ngày hôm sau, đồng hồ báo thức reng lên.

Phó Lâm Lăng đưa tay tắt đồng hồ báo thức, đứng dậy định mở rèm cửa ra, không biết nghĩ đến điều gì mà quay đầu lại nhìn Lâm Nhiễm nằm ở bên kia, ngủ không biết trời trăng mây gió gì.

Tiếng đồng hồ báo thức không ảnh hưởng nàng chút nào.

Nàng đang nằm nghiêng, ôm một chú gấu trên tay, chân lại thò ra khỏi chăn, gấu váy đã trượt đến đùi, đôi chân trắng đến phát sáng lộ ra ngoài không khí.

Phó Lâm Lăng cẩn thận nhặt một góc chăn đắp lên chân nàng.

Trương Nhạc Hoan phòng bên cạnh cũng còn đang ngủ.

Phó Lâm Lăng làm thêm hai cái sandwich cho hai người dậy ăn.

Buổi sáng, trưởng khoa dẫn đồng nghiệp mới vào phòng khám và giới thiệu cho mọi người.

Phó Lâm Lăng thân thiện giơ tay với đồng nghiệp mới: "Chào mừng."

Phùng Minh cười: "Tiền bối, mong chị chiếu cố em nhiều hơn."

Phòng khám của Phùng Minh ở bên cạnh, cô ấy thạo nghề hơn trong phương diện phục hình và làm đẹp răng. Những năm gần đây, nhu cầu trong nước về lĩnh vực này dần tăng cao nên bệnh viện quyết định mở rộng tuyển dụng.

Buổi trưa Phó Lâm Lăng tan ca, đi đến phòng khám bên cạnh đợi một lát, Phùng Minh mới vội vàng cởi áo blouse: "Xin lỗi, để chị đợi lâu."

"Ngày đầu tiên có nhiều chuyện vụn vặt vậy đó, quen dần thì tốt rồi."

Khi hai người vào nhà ăn, các đồng nghiệp không thấy Lâm Nhiễm liền thi nhau hỏi thăm tung tích của nàng.

"Cậu ấy dẫn em họ đi chơi rồi." Phó Lâm Lăng giải thích.

Tần San San nhìn thấy cô đi cùng Phùng Minh, cười nói: "Kỹ năng giao tiếp của bác sĩ Phó gần đây tiến bộ quá ta, mới đó đã kết bạn với đồng nghiệp mới rồi."

Phùng Minh nhìn Phó Lâm Lăng một cái, nhoẻn miệng cười: "Chúng tôi quen nhau lâu rồi."

"Vậy sao?" Tần San San kinh ngạc nói.

"Chị ấy là đàn chị của tôi."

"Ồ, hèn chi!"

Buổi tối tan làm, Phó Lâm Lăng mời cô ấy qua nhà ăn cơm để chúc mừng ngày đầu tiên nhậm chức.

Phùng Minh uyển chuyển từ chối: "Cảm ơn chị, nhưng em không quấy rầy thế giới của hai người đâu, vả lại hôm nay mẹ em cũng ở đây."

Phó Lâm Lăng về nhà chuẩn bị đồ ăn, sau khi nhận được tin nhắn của Lâm Nhiễm cô mới bắt nồi xào rau, khi nấu gần xong hai chị em cũng trở về.

"Má ơi, mệt chết chị rồi, Trương Nhạc Hoan, sau này đừng rủ rê chị tham gia mấy cái hoạt động kiểu đấy nữa nhá." Lâm Nhiễm lếch cơ thể mệt mỏi lên sô pha, rầm rì than phiền.

"Chủ yếu là hôm nay trời quá nóng, em cũng không ngờ trời lại nóng đến vậy." Trương Nhạc Hoan cũng rất là mệt mỏi.

Chiều nay hai người đi leo núi dưới cái nắng chói chang, suýt nữa thì bị cảm nắng.

"Cậu nghỉ ngơi thêm mười phút nữa là có thể rửa tay ăn cơm á." Phó Lâm Lăng đứng trong bếp nói với ra.

Lâm Nhiễm ra hiệu OK, nằm bất động trên sô pha như một con lợn chết.

Trương Nhạc Hoan nghỉ ngơi vài phút là rửa tay vào bếp phụ giúp bưng thức ăn, rất hiểu chuyện.

"Chị à, sao thể lực của chị xoàng xoàng quá vậy, uổng công em nghĩ chị là người biết trượt tuyết thì khỏi phải bàn mấy chuyện leo núi như này cơ chứ." Trên bàn cơm, Trương Nhạc Hoan không khỏi bật cười.

"Chân chị bị bẹt được chưa!" Lâm Nhiễm tự tìm cho mình một lý do chính đáng, "Mà lại, trượt tuyết với leo núi giống nhau chỗ nào hả? Một cái thì trượt xuống, một cái thì leo lên. Một cái ngày lạnh, một cái ngày nóng, chỉ cần đứng dưới ánh nắng mặt trời thôi là chị đã bị hun chín rồi."

Hôm nay thực sự rất mệt, nên khoảng hơn 10 giờ Lâm Nhiễm cảm thấy hơi buồn ngủ, tắm rửa xong là lên giường nằm.

Phó Lâm Lăng thu dọn xong, ở phòng tắm bên ngoài tắm rửa, lúc trở về phòng thì nhìn thấy nàng đang chơi điện thoại.

"Không phải cậu nói cậu buồn ngủ sao?"

"Ờm, thì xem thử có tin nhắn không ấy mà, chuẩn bị ngủ này." Lâm Nhiễm nói.

Phó Lâm Lăng điều chỉnh nhiệt độ điều hòa, lên giường nằm vài phút, sau đó xoay người nói: "Đừng xem clip nữa, đi ngủ sớm đi cậu."

Lâm Nhiễm bị bắt quả tang, xấu hổ buông di động ra, ôm gấu bông nhắm mắt lại: "Xong rồi, cậu có thể tắt đèn."

Trong bóng tối, Lâm Nhiễm lại không ngủ được.

Cú đêm là loài tỉnh táo nhất trong bóng đêm, nhưng không dám lăn lộn quấy rầy giấc ngủ của Phó Lâm Lăng, trằn trọc hồi lâu nàng quyết định ra phòng khách chơi một lát.

Nàng chậm rãi trở mình, vô tình làm rơi gấu bông xuống giường và phát ra một tiếng động nhỏ.

"Nhiễm Nhiễm, cậu bị ngã hả?" Phó Lâm Lăng bừng tỉnh hỏi.

"Không phải tớ, là gấu bông á." Lâm Nhiễm dựa vào mép giường giơ tay ra vớt gấu, không vớt được.

"Ngày mai dậy rồi nhặt." Phó Lâm Lăng nói.

"Thôi được." Lâm Nhiễm rụt tay lại, rồi sờ soạng những chú gấu khác trên giường.

"Cậu ngủ nhất định phải ôm gấu sao?" Phó Lâm Lăng tò mò hỏi.

"Cũng không hẳn, chẳng qua là tớ quen cầm gì đó trong tay thôi." Lâm Nhiễm nói.

Đang loay hoay thì bỗng có một bàn tay nắm lấy tay nàng.

"Nắm cái này được không nào?" Phó Lâm Lăng kề tai nói nhỏ, như đang thủ thỉ cùng nàng.

Nhịp thở của Lâm Nhiễm tạm dừng vài giây, sau đó ngoan ngoãn nằm im, không tìm gấu nữa.

Bóng tối che phủ gương mặt đỏ bừng, nhưng không át được nhịp tim đập loạn.

"Được." Nàng nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.