🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Chị đang ghen phải không!"

**

Trưa thứ hai, khi Lâm Nhiễm bước vào nhà ăn và được chào đón bằng những tiếng hò reo đúng như dự đoán.

"Lâm Nhiễm, chị nhuộm tóc khi nào vậy?"

"Lâm Nhiễm, chị ngầu quá đi!"

"Màu này hợp với chị lắm đó!"

Lâm Nhiễm trả lời mọi câu hỏi và nhiệt tình trò chuyện với mọi người.

Phó Lâm Lăng bưng khay thức ăn ngồi xuống, Tần San San ngồi bàn bên cạnh chọc chọc lưng Phó Lâm Lăng: "Bác sĩ Phó, cho hỏi chị thấy kiểu tóc mới của bà xã chị thế nào?"

Phó Lâm Lăng nhìn Lâm Nhiễm: "Trông đẹp lắm, tôi rất thích."

Tần San San cười phá lên và quay sang nói với những người khác: "Miệng Bác sĩ Phó càng lúc càng quá trời quá đất, ngày trước cầm kìm cạy cũng không ra mà giờ lại như bôi mật vậy."

"Vậy sao?" Lâm Nhiễm cười tủm tỉm nhìn về phía Phó Lâm Lăng, "Lúc trước lấy kìm cũng cạy không ra cơ à?"

"Thì tại bọn họ không dùng dụng cụ thích hợp thôi." Phó Lâm Lăng bình tĩnh trả lời, đã miễn nhiễm với những lời bán tán nhiều chuyện này.

"Vậy phải dùng cái gì mới cạy miệng cậu được?" Lâm Nhiễm tùy ý hỏi.

Ánh mắt Phó Lâm Lăng rơi vào bờ môi nàng.

"Hello, em ngồi đây được không?" Vương Khả lấy thức ăn rồi đi đến vị trí đối diện của các cô hỏi.

"Được chứ." Lâm Nhiễm nói.

Phó Lâm Lăng cũng nói: "Hình như lâu rồi chúng ta không ngồi ăn cơm chung."

"Hai người mới cưới, nên em không muốn quấy rầy hai người ấy mà." Vương Khả ngồi xuống, trên vai còn đeo balo, sau đó lấy một túi trái cây ra khỏi balo, đẩy đến trước mặt Lâm Nhiễm, "Trái cây này... chị ăn không?"

Lâm Nhiễm nhìn cô ấy, nhận được tín hiệu thân thiện từ cô ấy, bèn cười nói: "Ăn chứ, có thể lấy bao nhiêu?"

"Cho chị hết đấy." Vương Khả tươi cười nhẹ nhõm, lại nhìn tóc nàng nói, "Tóc của chị đẹp lắm."

"Cảm ơn, ban đầu tôi chỉ đưa mẹ đi làm tóc thôi, nhưng mà ngồi đợi có chút chán nên làm luôn một thể, lúc ra khỏi tiệm suýt nữa thì bị mẹ tôi đá lên cung trăng rồi ấy." Lâm Nhiễm nói.

Phó Lâm Lăng và Vương Khả đều bật cười.

"Em cũng muốn nhuộm, nhưng làm nghề này không được nhuộm tóc." Vương Khả tiếc nuối nói.

"Có thể mua tóc giả chơi mà." Lâm Nhiễm nói.

Tần San San kế bên cũng bưng mâm qua tham gia: "Em chưa mua bao giờ, chị có gợi ý gì không?"

"Tôi từng mua dùng thử vài tiệm nè, có một tiệm chất lượng lắm, đã tự nhiên mà còn y như thật nữa, có ai lấy link không?"

"Em em em!" Hai người đồng thanh trả lời.

Khi chủ đề làm đẹp và làm tóc được nhắc đến là y như rằng liến thoắng mãi không xong, mọi người trong căng tin gần như đã về hết thì các cô mới lưu luyến chuẩn bị rời đi.

Tần San San còn lập một group chat nhỏ, muốn hẹn nàng cuối tuần cùng nhau đi dạo phố: "Em thấy chị có mắt thẩm mỹ lắm đó Lâm Nhiễm, chừng nào đi mua sắm chung chị tư vấn cho bọn em đi! Nhìn cái gu thời trang của em mà em rầu thúi ruột!"

Vương Khả phụ hoạ gật đầu.

Lâm Nhiễm: "OK luôn."

Sau khi họ rời đi, Lâm Nhiễm mới nhìn Phó Lâm Lăng vẫn im lìm, hỏi: "Sao nãy giờ cậu không nói lời nào?"

"Không chen miệng được." Phó Lâm Lăng nói.

"Xin lỗi, vừa rồi làm lơ cậu."

"Không sao, lúc nào cậu cũng được chào đón như vậy mà." Phó Lâm Lăng có chút hãnh diện nói, "Tớ đã nói rồi, cậu luôn có thể khiến cho mọi người thích cậu."

Hai người đi về phía bãi đỗ xe, đúng lúc gặp phải Phùng Minh, vẫn là Lâm Nhiễm trước tiên phát hiện, vẫy tay chào: "Phùng Minh!"

Phùng Minh vừa xuống xe, nhìn thấy họ liền bước đến, sau đó chấn động trước mái tóc của Lâm Nhiễm: "Tóc chị... sành điệu lắm."

Lâm Nhiễm cười: "Bảo sao người ta thích trò chuyện với những người trí thức như các cậu, dù không thích cũng sẽ khen một câu."

Phùng Minh cười cười: "Không phải là em không thích, tại đó giờ em chưa từng nhuộm, nên chưa kịp phản ứng. Nhưng mà, màu này hợp với chị lắm."

"Thật ra thì xanh lá hợp hơn." Lâm Nhiễm nói.

Phùng Minh và Phó Lâm Lăng đều sửng sốt.

Phó Lâm Lăng lơ đễnh nhìn về phía nàng, sau đó nàng mới nhận ra hàm nghĩa khác trong câu từ này, bèn cười nói: "Ý tớ là màu rêu á, hồi trước có nhuộm, tỉ lệ người ta ngoảnh đầu dòm cao dữ lắm."

Phó Lâm Lăng: "Ừm... sao không thể coi nó cũng là một màu xanh vậy?"

Lâm Nhiễm chớp mắt, bỗng bật cười, một lúc sau mới hỏi chuyện chính: "Sao giờ em mới đến, nhà ăn đóng cửa cả rồi."

"Em đến nộp tài liệu thôi, ngày mai mới chính thức nhậm chức." Phùng Minh nói.

Bệnh viện có rất nhiều thủ tục nhậm chức, và vì đây là đợt tuyển dụng mở rộng nên bệnh viện cũng cần phải chuẩn bị một số công tác.

"Được, vậy tôi không quấy rầy em làm chuyện quan trọng, chúng tôi về trước ha."

"Ừm, khi nào có thời gian thì gặp lại. Tuần sau gặp nha đàn chị."

"Ừ, em đi đi." Phó Lâm Lăng gật đầu.

"Khoan." Lâm Nhiễm lấy từ trong túi trái cây ra một quả táo to màu đỏ, nhét vào tay Phùng Minh, "Đi nha, tạm biệt."

"Ừm." Phùng Minh cầm quả táo nhìn theo các cô lên xe, cúi đầu nhìn quả táo rồi xoay người rời đi.

Buổi chiều, Trương Ngô gọi điện cho Lâm Nhiễm, bảo nàng đưa em họ đi chơi.

Em họ là con gái út của cậu, gia đình cậu đang buôn bán nhỏ ở nơi khác, không thể đi được nên đã cử em họ đến uống rượu mừng và tiện thể đi du lịch luôn.

Mấy ngày nay em họ ở nhà cũ, nhưng hôm nay Trương Ngô phải đi làm nên giao em ấy cho Lâm Nhiễm chăm nom.

Lâm Nhiễm lái xe về nhà cũ và gọi cho em họ. Chẳng bao lâu, một cô bé mặc quần yếm chạy tới với chiếc túi hoạt hình trên vai, em gọi một tiếng chị họ rồi mới lên xe.

Em họ tên là Trương Nhạc Hoan, vóc người nhỏ nhắn, xinh yêu, hai người thường chỉ gặp nhau vào những ngày nghỉ lễ nhưng mối quan hệ của họ rất tốt.

"Muốn đi đâu chơi? Em có làm cẩm nang du lịch gì không?" Lâm Nhiễm hỏi.

"Em có thấy một nhà sách siêu to trên mạng nên muốn đi xem thử." Trương Nhạc Hoan mở điện thoại ra, đưa hình ảnh cho nàng xem.

Lâm Nhiễm nhìn địa chỉ, khởi động xe: "Đúng lúc chị cũng chưa từng tới đó."

"Người địa phương không thích đến các điểm du lịch bản địa như chị là chuyện bình thường." Trương Nhạc Hoan cười nói.

Hiệu sách rộng rãi và được trang trí rất phong cách, bầu không khí rất tốt và yên tĩnh. Có một số người đang ngồi đọc sách ở lối đi.

Trương Nhạc Hoan loay hoay trước các giá sách.

Lâm Nhiễm đối với những thứ này cũng không có hứng thú lắm, liền gọi hai ly nước, tìm chỗ ngồi xuống bắt đầu vẽ tranh.

Một lúc sau, Trương Nhạc Hoan cũng ngồi xuống bên cạnh, cầm một cuốn sách và lặng lẽ đọc.

"Chị, cái cậu ngồi đối diện đang nhìn lén chị kìa." Chẳng mấy chốc, Trương Nhạc Hoan thì thầm vào tai Lâm Nhiễm.

Lâm Nhiễm nhìn thoáng qua thì đúng lúc bắt gặp ánh mắt của chàng trai kia, chàng trai hốt hoảng nhìn đi nơi khác, giơ sách lên chậm rãi che gương mặt đỏ bừng lại.

Trương Nhạc Hoan che miệng cười khì khiến cho gương mặt chàng trai càng đỏ hơn.

Ánh mắt Lâm Nhiễm rơi vào quyển sách cậu ta đang cầm, đó là một quyển sách y học.

"Chào, cho hỏi cậu là bác sĩ sao?" Lâm Nhiễm nhỏ giọng hỏi.

Chàng trai vừa mừng vừa lo nhìn nàng: "Không phải, tôi chỉ là sinh viên y khoa thôi."

"Vậy sách này là của cậu hay cậu lấy trong tiệm?"

"Trong tiệm."

"Ở đâu?"

Chàng trai chỉ chỗ cho nàng: "Bên kia đều là sách y khoa chuyên môn."

"Được, cảm ơn." Lâm Nhiễm đứng dậy đi qua kia tìm sách, ngón tay chạm vào gáy sách, tìm kiếm từng quyển một.

"Cô muốn tìm sách gì?" Chàng trai cũng đi theo, đứng bên cạnh nàng và hỏi.

Lâm Nhiễm đọc tên sách.

Chàng trai giúp nàng tìm sách và đầy mong đợi hỏi: "Cô cũng là sinh viên y sao?"

"Không phải, vợ tôi là bác sĩ." Lâm Nhiễm nói.

Chàng trai ngớ người: "Vợ cô?"

"Đúng vậy." Lâm Nhiễm giơ tay cho cậu ta xem chiếc nhẫn trên tay, cười nói, "Tôi kết hôn rồi."

"À..." Chàng trai mỉm cười dịu dàng, "Tôi cũng đoán vậy, cô đẹp thế thì không thể nào vẫn còn độc thân được."

"Cũng chưa chắc, hơn một tháng trước tôi vẫn còn độc thân." Lâm Nhiễm cười nói.

Chàng trai ngạc nhiên nhìn nàng, một lúc sau mới nói: "Vậy chắc hẳn là vợ cô rất ưu tú."

"Đúng vậy." Đôi mắt Lâm Nhiễm sáng lên, tìm được quyển sách mình muốn, "Cậu ấy ưu tú lắm."

Trở lại chỗ ngồi ban đầu, chàng trai đã thôi nhìn lén nàng

Trời chập tối, Trương Nhạc Hoan chưa kịp đọc xong đoạn cuối cùng, em có chút không muốn buông tay. Những cuốn sách ở đây đều là giá gốc, còn tưởng rằng hôm nay có thể đọc xong và tiết kiệm được một ít tiền tiêu vặt.

Lâm Nhiễm đang định tính tiền, nhưng thấy vẻ mặt đầy rối ren của em liền nói: "Em chọn mấy cuốn sách em thích đi, chị mua cho em."

Trương Nhạc Hoan bất ngờ nhìn nàng: "Thật hả chị?"

"Đương nhiên là thật, mấy quyển sách thì có bao nhiêu đâu, khó lắm mới thấy nhà ta còn có người thích đọc sách đấy, em đi nhanh đi."

"Cảm ơn chị, em yêu chị quá đi!"

Trương Nhạc Hoan mừng rỡ ôm mấy quyển sách đi theo nàng ra ngoài.

Nhìn thời gian, Lâm Nhiễm gọi điện thoại cho Phó Lâm Lăng: "Tối nay khỏi nấu cơm, chúng ta ra ngoài ăn đi, tớ với em họ đang ở bên ngoài này."

"Được, tớ sắp tan làm rồi."

Sau khi tan làm, Phó Lâm Lăng bắt xe đến và tìm được hai người trong một quán lẩu.

Cô từng gặp Trương Nhạc Hoan trong tiệc cưới vài ngày trước, nhưng khi đó có quá nhiều người nên chỉ chào hỏi đơn giản.

Đêm nay trò chuyện một lúc mới phát hiện là một cô bé lanh lợi và tinh nghịch, trẻ trung và đầy sức sống, Phó Lâm Lăng nghi ngờ rằng cả gia đình họ đều có gen này.

"Chị dâu, hồi nãy có một nam sinh nhìn lén chị của em trong hiệu sách á."

Kể từ khi nghe thấy Lưu Sầm gọi nàng như vậy trong tiệc cưới thì mấy đứa nhỏ cũng học theo.

Phó Lâm Lăng cười nhẹ: "Không bất ngờ xíu nào."

"Chị không ghen sao?" Trương Nhạc Hoan vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy cô ghen, làm hại em đợi cả ngày trời giờ thành công cốc.

"Quen rồi." Phó Lâm Lăng cười nhìn Lâm Nhiễm một cái.

Lâm Nhiễm đang gắp một miếng thịt viên ra để nguội, bèn nói: "Chị đã nói với em rồi, bác sĩ Phó nhà ta không phải người lòng dạ hẹp hòi đâu. Có nhiều người nhìn lén chị như vậy mà nếu người nào cậu ấy cũng ghen thì sớm muộn gì cũng thành lu giấm mất thôi."

Phó Lâm Lăng gật đầu tán đồng.

"Được rồi." Trương Nhạc Hoan cảm thán, "Đây là tình cảm của người trưởng thành các chị sao, quá lý trí, em rất thích."

Phó Lâm Lăng cười cười: "Hôm nay hai người đi đâu dạo thế?"

"Hiệu sách." Trương Nhạc Hoan nói.

"À phải rồi, tớ có thấy quyển sách này nên mua cho cậu nè." Lâm Nhiễm lấy ra một quyển kiệt tác nước ngoài từ trong túi.

Lần trước Phùng Minh giới thiệu mấy quyển sách cho Phó Lâm Lăng, Phó Lâm Lăng mua được hết, chỉ thiếu quyển này, dự định đọc xong sẽ mượn Phùng Minh về đọc.

Phó Lâm Lăng nhận lấy, hết sức yêu quý sờ sờ bìa sách mới tinh: "Cảm ơn cậu....."

"Không có gì." Lâm Nhiễm cười đắc ý, lại quay đầu hỏi Trương Nhạc Hoan định ở chơi mấy ngày, bởi vì ngày sau nàng có kế hoạch khác.

"Kế hoạch gì?" Trương Nhạc Hoan hỏi.

"Đầu tháng sau chị phải đi New Zealand trượt tuyết." Lâm Nhiễm nói.

"Trời đất ơi, chị, sao cuộc sống của chị thoải mái thế."

"Thoải mái cái moè ấy, ngày nào cũng làm việc đến tận nửa đêm chỉ để có dịp đi chơi cho đã như này này." Lâm Nhiễm nói.

Phó Lâm Lăng quay đầu hỏi: "Cậu đi một mình sao? Có an toàn không đấy?"

"Không phải, tớ đi với bạn thân. Bọn tớ đi ba bốn lần rồi, không vấn đề gì, cậu yên tâm đi." Lâm Nhiễm nói.

"Bạn thân? Sao tớ chưa từng nghe cậu nhắc tới vậy?" Cho đến nay, Phó Lâm Lăng mới gặp qua một người bạn của nàng, đó là Liên Phương.

"Bởi vì cậu ấy nghỉ việc nửa năm nay rồi đi du lịch nước ngoài suốt, nên không có thời gian gặp mặt ấy. Bọn tớ là bạn từ hồi cấp hai á, lúc đó bọn tớ thân nhau nhất, cậu ấy còn đến Dục Bắc tìm tớ nữa, có lẽ cậu chưa từng gặp." Lâm Nhiễm nói.

Phó Lâm Lăng mơ hồ có ấn tượng, lúc ấy hình như đang trong giờ ra chơi.

Vừa tan lớp là phía dưới khu dạy học đã có người gào lên: "Lâm Nhiễm! Lâm Nhiễm!!!"

Lâm Nhiễm chạy ra hành lang nhìn xuống dưới và hét lên một tiếng, sau đó chạy tọt xuống lầu.

Phó Lâm Lăng bước ra khỏi lớp, liền nhìn thấy Lâm Nhiễm đang chạy về phía một cô gái xa lạ, hai người ôm nhau la ó om tỏi, sau đó hớn hở đi về ký túc xá.

Đến trưa có người hỏi Lâm Nhiễm cô gái đó là ai, nàng nói là bạn tốt ở trường cũ.

Vậy lần này cậu đi chơi với cô gái đó sao?

"Hai chị đi bao lâu ạ?" Trương Nhạc Hoan hỏi.

"Ít nhất là một tuần, nhiều nhất thì nửa tháng." Lâm Nhiễm nói.

"Hâm mộ hai chị quá đi mất." Trương Nhạc Hoan háo hức nói.

"Mùa đông tới chị dẫn em đi Tân Cương trượt tuyết."

"Thật không chị!?"

Trương Nhạc Hoan dò hỏi nàng chuyện trượt tuyết ở Tân Cương, Lâm Nhiễm trò chuyện với em một hồi thì phát hiện Phó Lâm Lăng im tiếng, quay đầu lại thấy cô gắp thịt viên vào cốc nước.

Lâm Nhiễm: "?"

Nàng đè tay Phó Lâm Lăng lại, "Sao cậu lại mất hồn rồi?"

Hơi ấm từ cổ tay kéo Phó Lâm Lăng trở lại thực tại, cô không nhịn được mà hỏi: "Cái cô bạn đó của cậu, thích phụ nữ sao?"

Xung quanh có rất ít đồng tính luyến ái nên trực giác của Phó Lâm Lăng cho rằng là gái thẳng.

"Thích á, với lại người khai sáng cho tớ cũng là cậu ấy luôn á." Lâm Nhiễm nhớ lại, nhưng vẫn còn một câu nàng ngại nói trước mặt trẻ vị thành niên, rằng những bộ phim hay ho đó của nàng là người bạn này chia sẻ ấy.

"......"

Phó Lâm Lăng lại gắp thịt viên vào cốc.

Trương Nhạc Hoan nhìn các cô, chớp chớp mắt, chợt nhận ra: "Chị dâu chị đang ghen phải không! Phải không phải không!"

Lâm Nhiễm sửng sốt quay đầu lại, nhìn chằm chằm Phó Lâm Lăng với vẻ tò mò.

Phó Lâm Lăng đanh mặt lại: "Làm gì có, chị không phải người nhỏ nhen, thật đó."

Trương Nhạc Hoan che miệng cười trộm, sau đó lại nghĩ đến một chuyện khác: "Mấy ngày tới em sẽ ở nhà hai chị á, sợ là sẽ làm phiền hai người rồi."

Lâm Nhiễm khó hiểu: "Sao lại ở nhà bọn chị? Nhà cũ của mẹ chị vẫn còn ở được mà, mà em ở một mình không phải thoải mái hơn sao?"

"Dì ba nói muốn dọn dẹp nhà cũ, bảo em ở tạm nhà hai chị." Trương Nhạc Hoan hỏi, "Bà ấy không nói với hai chị à? Không tiện ạ? Hay để em ở khách sạn đi?"

Lâm Nhiễm: "......"

Nhà cũ thì cần dọn dẹp gì nữa? Sau khi nàng dọn đi, Trương Ngô đã đến dọn dẹp lại rồi.

Dùng lỗ mũi nghĩ thôi cũng biết Trương Ngô đang mưu ma chước quỷ gì.

Trong nhà chỉ có hai phòng ngủ, khách đương nhiên phải ở một mình, cho nên nàng và Phó Lâm Lăng...

Điểm mấu chốt là họ hoàn toàn không hay biết gì về việc này, vì mẹ cá chắc rằng nàng sẽ không đuổi em họ ra ngoài.

Nhưng Phó Lâm Lăng là người ưa sạch sẽ, mỗi khi có khách rời đi, cô đều phải dọn dẹp từ trong ra ngoài rất lâu, nếu trong nhà còn có thêm một người nữa chắc chắn sẽ gây ra rất nhiều phiền toái cho cô.

Nàng đang định gọi điện cho Trương Ngô thì nghe thấy Phó Lâm Lăng nói: "Tiện mà, em cứ ở lại đi, muốn ở bao lâu tùy thích."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.