Chương trước
Chương sau
"Đây là phần thưởng uống thuốc ngoan của cậu ấy."

**

"Hôm nay không cần đâu, tớ muốn vẽ tranh cho xong trong hôm nay, lần sau nha bác sĩ Phó." Lâm Nhiễm tỏ vẻ xin lỗi chỉ tablet của mình, màu sắc tươi sáng đã hoàn thành hơn một nửa.

"Được rồi, xong việc thì cậu nghỉ ngơi sớm một chút nhé." Phó Lâm Lăng nói.

"Ừm."

Lâm Nhiễm nghe thấy tiếng cô đi rửa mặt, thỉnh thoảng vang lên tiếng bước chân ở bên ngoài, mỗi khi đi ngang qua thư phòng thì sẽ nhẹ bước hơn một chút.

Một lát sau có tiếng bước chân đi về phía thư phòng.

Một ly sữa bò nóng được đặt trên kệ bên cạnh nàng.

"Cảm ơn." Lâm Nhiễm nhìn ly sữa bò, ngẩng đầu cười nói, "Nhìn cậu giống mẹ tớ ghê, vừa nãy tớ còn tưởng rằng mẹ tớ tới đấy."

Lời này vào tai Phó Lâm Lăng cũng không hay ho gì cho cam, trời xui đất khiến sao mà cô bẹo má Lâm Nhiễm rồi nhanh chóng buông ra: "Mẹ cậu cũng làm vậy à?"

"Có chứ. Mỗi lần không nghe lời là bà ấy sẽ làm vậy với tớ."

Phó Lâm Lăng: "..."

Lâm Nhiễm cười cười, lại cúi đầu vẽ tranh. Khi nghe tiếng cô về phòng mới dừng bút, chạm vào nơi vừa bị nhéo, sau đó mỉm cười.

Thức cả đêm cuối cùng cũng vẽ xong, nàng ngủ đến hơn 11 giờ mới dậy, nhìn thấy bữa sáng do Phó Lâm Lăng chuẩn bị trên bàn, bánh bao hấp với hai đĩa đồ ăn kèm, và một tờ giấy note dặn nàng hâm bánh bao trong lò vi sóng rồi hẵng ăn.

Nhưng nàng lười.

Ăn tạm bánh bao nguội và gọi đồ ăn mang về, trong khi chờ đợi, nàng nhận được cuộc gọi từ Phó Lâm Lăng hỏi nàng đã uống thuốc chưa.

"Tớ chưa có ăn trưa nữa, ăn xong rồi uống liền." Lâm Nhiễm nói.

"Trưa nay cậu ăn gì?"

"Malatang."

(*) Malatang là lẩu tê cay Tứ Xuyên ấy

Phó Lâm Lăng nhíu mày: "Không tốt cho sức khỏe đâu."

"Tại tớ không biết ăn gì, nên đành gọi ăn lấy vị ấy mà." Thật ra, việc mỗi ngày đặt đồ ăn cũng làm người ta xoắn xuýt lắm. Hằng ngày ăn cơm nhà không dễ ngán, nhưng ngày nào cũng gọi cơm hộp thì rất là khó đỡ, lăn tăn không biết nên ăn cái gì.

"Cậu đặt rồi hả?"

"Ừm, sắp tới rồi." Đúng lúc này chuông cửa vang lên, nàng lập tức đứng dậy, "Mới nhắc cơm hộp là cơm hộp đến rồi, tớ đi ăn trước nha."

Phó Lâm Lăng cúp máy trầm ngâm một lát, nhìn bác sĩ khoa chấn thương chỉnh hình ngồi chếch đối diện, ngày nào đối phương cũng mang cơm nhà theo ăn, đến trưa thì hâm nóng trong lò vi sóng ở nhà ăn.

"Bác sĩ Lý, cậu mua hộp cơm này ở đâu vậy?" Phó Lâm Lăng hỏi.

"Này hả? Vợ tôi mua trên mạng á."

"Có thể gửi link cho tôi không?"

"OK, để tôi hỏi vợ tôi đã."

Một lúc sau, đường link được gửi đến WeChat của cô. Khi đặt hàng còn đặc biệt tick vào ô lựa chọn giao tận tay người nhận, nghĩ đến việc lại phải làm phiền bà Phó nhận thay cho mình đã khiến cô cảm thấy vui mừng.

Trong hai ngày qua, Lâm Tùng có vẻ rất dè dặt, ngay cả y tá cũng nhìn ra, cái người hay tích cực thể hiện, nhưng hai ngày này rõ ràng đã trở nên trầm mặc hơn rất nhiều.

Trong một lần điều trị tủy, Phó Lâm Lăng bảo cậu ta đưa kim lấy tủy số 1, nhưng cậu ta lại cầm kim tủy số 2, may mà y tá nhanh chóng nhắc nhở.

Khi hoàn thành điều trị, Phó Lâm Lăng cởi bao tay ra nói một câu: "Làm việc thì tập trung chút."

"Vâng... em đi WC." Lâm Tùng xoay người chạy đi.

Y tá Tần đi ra ngoài gọi tên người tiếp theo, khi quay lại thì nhỏ giọng nói: "Cậu ta đang đứng bên cửa sổ trầm cảm á chị."

Phó Lâm Lăng từ chối hiểu: "Tôi có nói nặng gì cậu ta à?"

"Người trẻ tuổi mà, sĩ diện lắm." Y tá gật đầu.

Phó Lâm Lăng nhìn người bệnh trước mặt, là đến điều trị tủy giai đoạn thứ ba, có lẽ sẽ mất chút thời gian nên cô đi WC một chuyến, lúc trở lại thì thấy Lâm Tùng vẫn còn đứng trước cửa sổ.

Lâm Tùng cũng nhìn thấy cô, lúng túng cúi đầu: "Bác sĩ Phó..."

"Có phải cậu... chưa từng bị ai phê bình không?" Phó Lâm Lăng hỏi.

Lâm Tùng lắc đầu, ấp úng nói: "Em chỉ sợ chị ghét em, lần trước ba em nói sai rồi."

Lần trước Phó Lâm Lăng bỏ đi làm mẹ cậu ta rất tức giận, bà ta cho rằng Lâm Nhiễm với Trương Ngô xúi giục bác sĩ Phó không được giúp Lâm Tùng, còn nói bác sĩ Phó rất có khả năng sẽ nhân cơ hội trả thù Lâm Tùng, làm hại cậu ta thấp tha thấp thỏm đi làm hai ngày nay.

"Nếu cậu cảm thấy tôi là người như vậy thì cậu có thể xin đổi giáo viên hướng dẫn." Phó Lâm Lăng chân thành nói, "Tôi sẽ ký tên cho cậu đổi giáo viên nào làm cậu cảm thấy yên tâm hơn, như vậy thì cậu có thể tập trung làm việc hơn chút không?"

Lâm Tùng mím môi, tự hỏi một lát rồi lắc đầu, thời gian thực tập sắp kết thúc, đổi giáo viên còn rắc rối hơn.

"Xin lỗi, sau này em sẽ không như vậy nữa." Lâm Tùng quay đầu chạy vào phòng khám.

Phó Lâm Lăng nhìn cậu ta, thở dài trong lòng.

Quả thực là một đứa trẻ lớn trong sự cưng chiều.

Lâm Nhiễm sẽ không như vậy.

Mối quan hệ giữa cha mẹ phát sinh biến cố, biết được bên ngoài thế mà còn một đứa em trai nhỏ hơn mình vài tuổi, một thân một mình chuyển sang trường khác. Đối mặt với một môi trường xa lạ, nàng vẫn mỉm cười đối mặt. Giống như không gì có thể đánh bại Lâm Nhiễm, ngoại trừ một nhược điểm, đó là Trương Ngô.

Gần tan làm thì Lâm Nhiễm gọi điện thoại cho cô: "Liên Phương nói muốn đến nhà chơi, được không?"

"Được."

"Vậy tối nay chúng ta ra ngoài ăn ha?"

"Nếu cậu ấy không ngại, có thể ăn ở nhà, lát nữa tớ mua thêm chút rau về."

"Thế thì phiền cậu lắm ấy?"

"Không phiền, chỉ là thêm một hai món mà thôi, cậu ấy có kỵ món gì không?"

"Cậu ấy không thích ăn củ sen với cà tím, à phải rồi, có lẽ cậu sẽ bồng con lại đây đấy, sẵn cậu mua thêm ít sữa bột đi."

"Được, còn cậu thì sao?"

"Tớ làm sao?"

"Có ghét ăn gì không?"

"Tớ không ăn rau hẹ, dưa leo, khổ qua, bí đao, bí đỏ......"

Quỷ kén ăn.

Đợi nàng nói xong, Phó Lâm Lăng lại hỏi: "Cậu uống sữa gì?"

"Tớ sao cũng được, cậu muốn mua gì thì mua." Lâm Nhiễm cười nói.

Phó Lâm Lăng cúp máy, quay người lại thấy y tá và mấy thực tập sinh đang há hốc mồm nhìn cô.

"Sao vậy?"

"Bác sĩ Phó, chị có biết vừa rồi nghe điện thoại chị dịu dàng cỡ nào không!" Y tá hỏi.

Các thực tập sinh thi nhau gật đầu cười đen tối.

"Gay rồi gay rồi, cây sắt ngàn năm trổ bông rồi, khó đỡ dữ à nha!" Y tá Tần cười nói.

"Nói bậy gì đó." Phó Lâm Lăng ho nhẹ một tiếng, "Chuẩn bị phòng phẫu thuật nhanh đi."

Phẫu thuật bị trì hoãn một lúc, Phó Lâm Lăng cưỡi xe đạp điện đi siêu thị mua đồ, khi về thì xách theo mấy túi đồ lớn gõ cửa.

"Sao cậu mua nhiều vậy?" Lâm Nhiễm mở cửa, đưa tay định xách đồ tiếp cô.

Ai ngờ bị nhét vào lòng một con gấu bông.

Theo bản năng ôm lấy, cúi đầu nhìn thì thấy một con gấu nhe răng trợn mắt.

"Cho bé nhà Liên Phương hả?"

"Không, cho cậu đấy."

Lâm Nhiễm sửng sốt một lát, Liên Phương bỗng thò đầu ra từ phía sau nàng, trêu chọc: "Chậc chậc chậc, ganh tị quá đi. Phó Lâm Lăng, tớ có quà không?"

Lâm Nhiễm thấy Phó Lâm Lăng khựng lại một chút, hiển nhiên là không có chuẩn bị, dường như nghĩ đến điều gì đó, cô với tay vào túi nilon tìm một hồi mới lấy ra một hộp chocolate, trên đó còn tặng kèm một cái chén.

Phó Lâm Lăng mở ra rồi cầm chén đưa cho Liên Phương.

"... Cảm ơn ha, còn chocolate thì..." Liên Phương háo hức muốn ăn thử.

Phó Lâm Lăng dúi chocolate vào tay Lâm Nhiễm: "Đây là phần thưởng uống thuốc ngoan của cậu ấy."

Liên Phương nhìn vẻ mặt đắc ý của Lâm Nhiễm: "Giờ thì tớ ganh thật rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.