Liên Phương mới đến cách đây nửa giờ, đây là lần đầu tiên cô ấy đến nhà Phó Lâm Lăng nên không ẵm con theo để tránh gây rắc rối.
Lâm Nhiễm đã dẫn cô ấy thăm quan sơ qua bố cục chung của gian nhà, sau đó kết luận: Ngoại trừ không giống kết cấu thì mọi thứ không khác nhà cậu là bao.
Điều này chứng tỏ đồ đạc nhà Phó Lâm Lăng thật sự rất ít.
Ngay cả quần áo cũng ít, chủ yếu là đen trắng xám, nếu thích kiểu nào thì mua luôn mấy màu còn lại, quan trọng là tiết kiệm thời gian và sức lực.
"Sống chung cảm giác thế nào?" Liên Phương hỏi.
"Tốt lắm!" Lâm Nhiễm ngồi xếp bằng trên thảm theo thói quen.
Cái thảm này là nàng đặt mua hai ngày trước mới giao đến, giặt sạch phơi khô đến nay mới đưa vào sử dụng.
"Cậu không biết cuộc sống của cậu ấy quy luật cỡ nào đâu. Bảy rưỡi dậy làm bữa sáng, tám rưỡi đi làm, tối làm về nấu cơm, sau đó đọc sách, có khi sẽ chạy bộ quanh chung cư, cuối cùng là đi ngủ lúc mười một giờ." Lâm Nhiễm hâm mộ chết đi được, "Chế độ làm việc và nghỉ ngơi hấp dẫn biết bao, phải chi tớ cũng có thể tự giác được như vậy thì mẹ tớ khỏi phải lo một mình tớ sống thế nào."
"Tối không thức khuya luôn hả?" Liên Phương hỏi.
"Không hề."
"Thế thì hay thật, tớ chăm con còn phải thức cả đêm đây, thực sự không kiểm soát được."
"Chứ còn gì nữa, chắc đây là nguyên nhân mà cậu ấy có thể đỗ tiến sĩ còn bọn mình thì không đấy." Lâm Nhiễm hưng phấn nói với cô ấy, "Cậu biết gì không? Không ngờ cậu ấy lại đậu tiến sĩ á!"
"Đỉnh vậy, nhưng cậu ấy vốn là kiểu người suốt ngày cặm cụi học tập mà, nên tớ cũng không bất ngờ lắm."
"Nhưng tớ chỉ quen mỗi tiến sĩ là cậu ấy thôi, ngầu bá cháy."
Liên Phương nhìn nàng một cái, mập mờ hỏi: "Bây giờ cậu ngưỡng mộ cậu ấy lắm phải không?"
"Ngưỡng mộ thì không hẳn, nhưng tán thưởng thì có đấy, một người vừa tự giác vừa cầu tiến như cậu ấy thì khó mà làm ngơ được đúng không?" Lâm Nhiễm nói.
"Chính xác, tán thưởng chính là bước đầu tiên của tình yêu, có triển vọng rồi bạn tôi ơi!" Liên Phương nhìn thoáng qua phòng ngủ, "Hai cậu ngủ riêng đúng không?"
"Đúng vậy, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của bọn tớ khác nhau mà, ngủ riêng thì thích hợp hơn."
"Chắc là không đơn giản vậy rồi." Liên Phương nháy mắt, "Ngại phải không?"
Lâm Nhiễm nhìn đi nơi khác, một lát sau lại nhìn lại: "Bọn tớ đốt cháy giai đoạn yêu đương, tự nhiên ngủ chung thì có hơi ngượng nghịu ấy."
"Rõ ràng, mà mấu chốt là hai cậu quen còn biết từ trước nữa, eo ôi nghĩ đến đó thôi là tớ đã thấy xấu hổ rồi." Liên Phương cười nghiêng ngả.
"Đúng vậy, cứ từ từ thuận theo tự nhiên đi."
"Cũng phải, cơ mà tớ thấy tính khí của Phó Lâm Lăng nom không giống người biết cách tạo lãng mạn lắm."
"Cuộc sống đâu ra nhiều cốt truyện lãng mạn cho cậu đến vậy, cậu bớt xem phim thần tượng lại đi."
"Đỡ hơn mấy bộ phim bé liên đó của cậu, cốt truyện không có, chỉ toàn pỏn là pỏn thôi."
Lâm Nhiễm mỉm cười giơ tay đánh cô ấy.
Đùa giỡn một hồi thì Phó Lâm Lăng tay xách nách mang trở về, đứng trước cửa nào là đưa gấu bông cho Lâm Nhiễm, nào là đưa chocolate, làm Liên Phương nhìn mà thấy chua lòm.
Khi Phó Lâm Lăng vào bếp nấu cơm, Liên Phương mới lặng lẽ nói với Lâm Nhiễm: "Tớ xin rút lại câu hồi nãy."
"Câu gì?"
"Cậu ấy không biết cách tạo lãng mạn, vì chính cậu ấy đã là sự lãng mạn rồi."
Lâm Nhiễm nhìn cô ấy đầy quái dị, lại nhìn bóng dáng trong bếp, khó mà liên tưởng Phó Lâm Lăng với hình ảnh lãng mạn: "Cậu đang nói nhảm gì vậy?"
"Cậu không hiểu gì hết, có nhiều người sẽ học cách lãng mạn để trở thành người lãng mạn, nhưng người thực sự lãng mạn chỉ bằng một hành động ngẫu nhiên thôi cũng đã làm cậu cảm thấy mình rất may mắn rất đáng giá." Liên Phương cao thâm nói.
"Đại sư ơi, ngài có thể chỉ bảo rõ hơn cho con được không ạ?"
"Cậu thử nghĩ mà xem, ban đầu cậu ấy chỉ đi mua đồ, nhưng vừa nhìn thấy gấu bông bèn nghĩ ngay đến cậu, thế là mua cho cậu một con. Vốn dĩ đi mua sữa bột cho con tớ, ấy mà còn cố ý mua chocolate cho cậu, bởi rằng bạn nhỏ khác có thì cậu cũng phải có." Liên Phương nói.
Lâm Nhiễm xoa cánh tay nổi đầy da gà: "Sao cậu biết tâm lý hoạt động của cậu ấy?"
"Bằng vào hai mươi mấy năm xem phim thần tượng tớ —— đoán mò."
"......"
"Thế cậu nói đi, lúc nhận được gấu và chocolate cậu có vui không?"
Lâm Nhiễm nhớ lại cảm giác lúc đó, không thể phủ nhận nên gật đầu.
Khi đó, đặc biệt là có Liên Phương ở đây, không hiểu sao nàng lại có cảm giác như được thiên vị.
Phó Lâm Lăng làm 3 món 1 canh, Liên Phương lần đầu thử tay nghề của cô, vừa ăn vừa khen còn không quên réo Lâm Nhiễm: "Nhiễm Nhiễm, cuộc hôn nhân này của cậu đáng đồng tiền bát gạo thật đó, hay là thêm cả tớ vào đi, ba người chúng ta sống hạnh phúc bên nhau thì còn gì bằng."
"Thêm cậu vào đặng vợ bìu con díu hay gì, bọn này không sống với cậu đâu." Lâm Nhiễm cười nhìn Phó Lâm Lăng, "May mà tớ ra tay trước, giờ thì bác sĩ Phó là của riêng tớ."
Phó Lâm Lăng ngây người, quay sang nhìn góc mặt nghiêng của nàng, đối phương vẫn đang cười đùa với Liên Phương, đôi mắt bờ môi cong cong, vừa hay là nơi rực rỡ nhất.
"Sao cậu cứ gọi cậu ấy bác sĩ Phó mãi thế, nghe xa lạ quá." Liên Phương bật lại.
"Cậu không hiểu gì cả, đấy là tình thú, tớ cứ thích gọi vậy đó, sao nào?"
"OK, cậu xem phim nhiều, cậu định đoạt."
Lâm Nhiễm không khỏi bật cười, đạp cô ấy một phát dưới gầm bàn, sau lưng nói gì cũng được, nhưng trước mặt người đứng đắn như Phó Lâm Lăng thì tém tém lại chút.
Liên Phương cúi đầu cười không ngớt, Lâm Nhiễm lại nhìn vẻ mặt Phó Lâm Lăng, thấy cô vẫn bình tĩnh ăn cơm như thể không nghe thấy gì, chỉ là đôi tai cô đã đỏ bừng.
Lâm Nhiễm với Liên Phương liếc nhau, đồng thanh cười khì.
Tai Phó Lâm Lăng càng đỏ hơn.
Ăn cơm xong Phó Lâm Lăng đi rửa chén, Lâm Nhiễm rửa trái cây, bàn bạc xem lát nữa nên chọn hoạt động giải trí gì.
"Xem phim đi, lâu rồi không xem." Liên Phương cầm một quả táo bắt đầu gặm.
"Triển luôn." Lâm Nhiễm ăn một quả mận, thấy không chua liền đút cho Phó Lâm Lăng một quả.
Phó Lâm Lăng hơi sửng sốt, cúi đầu cắn một cái, môi vô tình chạm vào ngón tay của Lâm Nhiễm, tiếp tục rửa chén như không có chuyện gì xảy ra.
"Cậu có muốn xem phim nào không?" Lâm Nhiễm đứng bên cạnh hỏi.
"Tớ sao cũng được, các cậu quyết định đi." Phó Lâm Lăng nói.
Lâm Nhiễm bưng dĩa trái cây ra ngoài, kéo rèm xuống, cùng Liên Phương thảo luận xem nên xem phim gì.
Rửa chén xong Phó Lâm Lăng lại đi sắc thuốc, đặt đồng hồ báo thức rồi ra khỏi nhà bếp, tiện thể tắt đèn.
Đèn trong phòng khách đã tắt, Lâm Nhiễm và Liên Phương đang ngồi trên thảm, nhìn thấy cô đến liền bắt đầu chiếu phim.
Phó Lâm Lăng ngồi xuống chiếc ghế sofa phía sau hai người, khi nhìn vào tiêu đề mới biết đó là The Titanic.
Bộ phim này không biết cô đã xem bao nhiêu lần sau đó, vì lần đầu tiên cô không thể xem trọn vẹn.
Phòng khách rất yên tĩnh, chỉ có tiếng phim phát ra, cùng ánh sáng mờ nhạt từ màn hình chiếu lên mặt các cô.
Phó Lâm Lăng nhắm mắt lại cũng có thể đọc thuộc lòng cốt truyện tiếp theo, nên tâm trí của cô cũng dần dần chuyển từ bộ phim sang Lâm Nhiễm.
Lần đầu tiên xem Titanic, cậu ấy cũng ngồi trước mặt mình như thế này.
Lúc này, Lâm Nhiễm quay người nhìn xung quanh như đang tìm gì đó.
Một lúc sau, nàng ngẩng đầu nhỏ giọng hỏi: "Bác sĩ Phó, con gấu kia ở phía sau cậu hả?"
Bác sĩ Phó...
Phó Lâm Lăng nhớ đến đề tài các cô đã nói trong bữa cơm, không hiểu sao cảm thấy tiếng gọi hết đỗi bình thường này lại mang theo hàm ý ám muội và ve vãn hơn khi phát ra từ miệng Lâm Nhiễm.
Có lẽ đó chỉ là lời nói đùa của Lâm Nhiễm, cũng không phải nàng nghĩ thế thật, nhưng cô vẫn không nhịn được mà nghĩ như vậy.
Phó Lâm Lăng lấy gấu bông từ phía sau ra, là con gấu cô mới mua trong siêu thị về, Lâm Nhiễm cầm lấy ôm vào lòng: "Cảm ơn."
Phó Lâm Lăng cúi người thì thầm vào tai nàng: "Cảm ơn ai?"
Lâm Nhiễm nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt thoáng lấp lánh trong ánh sáng chập chờn, giọng điệu có ý cười: "Bác sĩ Phó."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]