Chương trước
Chương sau
"Cho hỏi cô khách này có cần massage không nào?"

**

Bốn ngày sau, cuối cùng Lâm Nhiễm cũng dọn dẹp xong hành lý của mình.

Ngôi nhà trở nên đầy ắp dấu vết của nàng.

Bồn rửa mặt chất đầy chai này lọ kia của nàng, Phó Lâm Lăng đặt số lượng sản phẩm chăm sóc da ít ỏi của mình vào một góc.

Trong thư phòng, đối diện với một nhóm chuyên ngành y khoa và kiệt tác văn học là một đống truyện tranh màu mè hoa lá hẹ.

Trên tường treo một vài bức tranh, một số do nàng mua và một số do nàng vẽ.

Tủ quần áo trong phòng ngủ dành cho khách chất đầy quần áo, nhưng rõ ràng là không đủ, nên Phó Lâm Lăng đã nhường một nửa tủ trong phòng ngủ chính cho nàng cất quần áo mùa đông.

Những chú gấu bông đang nằm xếp lớp trên TV và ngồi một hàng trên sofa, đêm hôm trước Phó Lâm Lăng còn tết tóc cho một trong số chúng nữa.

Trên tủ cũng thêm một ít rượu vang đỏ, trên mặt bàn còn có một bể cá, từ ngày đầu tiên bước vào Lâm Nhiễm đã để ý tới bể cá này, mấy loài cá trong đó đều là mua lúc các cô đi chợ đêm lần trước.

Nhìn qua nhìn lại thì có vẻ như chỉ có nhà bếp là không bị nàng chiếm cứ.

Bận việc xong, nàng nhận jobs mới.

Nghỉ ngơi hơn nửa tháng thì đã đến lúc vẽ tranh rồi, không thì cứ ăn không ngồi rồi cả ngày cũng khó chịu.

Bao giờ cũng có rất nhiều người hẹn trước bản thảo, nàng chọn một vài đơn hàng lớn trước, sau đó trao đổi yêu cầu trên WeChat, vẽ bản phác thảo và gửi đi, sửa bản thảo mấy lần theo yêu cầu của khách hàng, mới xem như hiệu chính bản thảo.

Nàng thích nghe nhạc trong khi vẽ tranh nên không nghe thấy tiếng gõ cửa, cho đến khi điện thoại reo lên.

Thấy là cuộc gọi từ Phó Lâm Lăng, bèn nhấc máy hỏi: "Sao vậy bác sĩ Phó?"

"Người giao hàng đang ở cửa ấy, phiền cậu nhận hàng giúp tớ nhé."

"Được rồi." Lâm Nhiễm mở cửa ra nhìn thấy anh trai giao hàng đang ôm một cái hộp.

"Là bà Phó sao?" Anh ta hỏi.

"Ừ, giao cho tôi đi."

Lâm Nhiễm ký nhận xong mới phát hiện Phó Lâm Lăng vẫn chưa cúp máy, liền báo cáo, "Đã nhận hàng."

"Được."

Trong giọng còn có ý cười rất khẽ.

"Cậu nhìn giúp tớ xem có phải mẹ tớ gửi không."

Lâm Nhiễm nhìn hộp chuyển phát nhanh nói: "Không sai, là quý cô Từ Yến Yến."

"Bên trong có thuốc đấy, cậu mở ra trước đi."

"OK." Lâm Nhiễm cầm kéo mở hộp, đặt điện thoại sang một bên, "Lần nào cậu nhận hàng cũng cần giao tận tay vậy hả? Không thể để ngoài cửa được à?"

"Tớ làm phiền cậu sao?" Phó Lâm Lăng hỏi.

"Không phải, dù sao tớ cũng đang ở nhà mà, tớ chỉ là tò mò bình thường cậu không có ở nhà thì sao." Lâm Nhiễm nói.

"Tớ ít khi mua hàng trên mạng lắm."

"Thế là xong."

"Sao vậy?"

"Tớ rất là thích mua hàng online."

Một lát sau, Lâm Nhiễm nghe thấy một tiếng cười ngắn ngủi phát ra từ điện thoại, không biết sao mà trong đầu lại hiện ra hình ảnh Phó Lâm Lăng cúi đầu đỡ kính, khóe miệng hơi nhếch lên.

"Dù gì trong nhà cũng phải có một người theo kịp thời đại mà, đúng không." Phó Lâm Lăng nói.

Lâm Nhiễm cười: "Được đó, tớ phụ trách lướt sóng, cậu phụ trách kiếm tiền."

"Được, thế tớ cúp máy trước nhé, tối tớ về nấu cơm."

"OK."

Lâm Nhiễm lấy một hộp thuốc lớn ra, bên trong có hai túi lớn, một túi cho nàng, túi còn lại thì cho Trương Ngô.

Mỗi loại thuốc đều chia sẵn chỉ cần nấu lên là được. Trên đó còn ghi dược hiệu và cách sắc thuốc nhìn rất dễ hiểu.

Trương Ngô đang đi làm nên nàng gọi dịch vụ giao hàng nhanh cho bà ấy rồi nhắn tin WeChat báo cho Trương Ngô một tiếng.

Buổi tối, Phó Lâm Lăng đi làm về còn xách theo một túi đồ ăn và một cái nồi đất.

Lúc ăn cơm Lâm Nhiễm thấy nồi đặt trên bàn liền hỏi: "Này để làm gì vậy?"

"Sắc thuốc."

Phó Lâm Lăng cho dược liệu vào nồi và pha với nước, điều chỉnh lửa bếp rồi đặt đồng hồ báo thức, sau đó ngồi trong phòng khách đọc sách.

Lâm Nhiễm vào trong phòng vẽ một hồi, lúc ra ngoài đi WC thì ngửi thấy mùi thuốc, đi vào bếp nhìn cái nồi đất đang phát ra tiếng lộp cộp, hơi nóng phả vào nắp nồi.

"Sắc bao lâu mới xong?" Lâm Nhiễm hỏi.

Phó Lâm Lăng nhìn đồng hồ báo thức: "Chín phút."

Lâm Nhiễm dứt khoát ngồi ngoài sô pha đợi thuốc, thấy cô tập trung như vậy cũng không khỏi lại gần xem thử: "Đang đọc gì vậy?"

Lâm Nhiễm không chỉ thích nghe nhạc khi làm việc mà còn thích xịt nước hoa trong phòng nhằm tạo ra một khung cảnh lãng mạn và thư giãn.

Nàng đến gần với làn hương thoang thoảng này, khiến cho Phó Lâm Lăng ghé mắt, nhìn thấy hàng mi hơi rủ xuống và mái tóc dày của nàng, ngón tay động đậy như muốn chạm vào, xúc cảm chắc chắn rất thoải mái.

Lâm Nhiễm không nhận được câu trả lời, nhưng khi nhìn thấy trên sách toàn là những danh từ riêng nàng đã bắt đầu say từ, bèn ngẩng đầu hỏi: "Tan làm mà cậu còn xem mấy cái này à? Sao không thư giãn một chút?"

Trong ánh mắt kinh ngạc của nàng, Phó Lâm Lăng trả lời: "Tớ chuẩn bị viết luận văn nên xem tài liệu trước."

"Tốt nghiệp rồi mà còn viết luận văn nữa hả?" Lâm Nhiễm khó hiểu.

"Đánh giá công chức ấy." Phó Lâm Lăng bất đắc dĩ tháo mắt kính xuống, xoa xoa giữa hai hàng chân mày rồi đeo lên.

Lâm Nhiễm chú ý đến trạng thái mỏi mệt của cô, liền đưa tay xoa gáy cho cô.

Sống lưng Phó Lâm Lăng cứng đờ, nghi hoặc nhìn nàng.

"Đốt sống cổ này của cậu phải chăm cho kỹ mới được, suốt ngày hết khom lưng thì cúi đầu, để tớ đấm bóp cho cậu." Công việc của Lâm Nhiễm cũng đòi hỏi ngồi bàn làm việc cả ngày, nên nàng cũng xem như khách quen của tiệm massage, lại còn hay tán dóc với nhân viên massage, nên dần dà học lỏm được chút kỹ thuật.

Nàng sờ ấn một lúc rồi hỏi: "Sao nào? Thấy tớ ấn ok không?"

"Ừm." Phó Lâm Lăng chạm vào nơi bị nàng sờ ấn, "Nếu cậu ấn xuống chút nữa là có thể bấm huyệt luôn ấy."

"..." Thật là múa rìu qua mắt thợ mà!

"Huyệt ở đâu?" Lâm Nhiễm hỏi.

Phó Lâm Lăng giơ tay choàng lấy cổ nàng, ngón tay từ trên cổ nàng ấn xuống từng chút một: "Nơi này, nơi này, với nơi này..."

Lâm Nhiễm cảm nhận rõ ràng những nơi mà ngón tay cô dừng lại đều là đốt sống, lực ấn không mạnh, nhưng có hơi thoải mái, thế là nàng không khỏi "ưm" một tiếng.

Ngón tay Phó Lâm Lăng khựng lại.

Lâm Nhiễm xấu hổ ngẩng đầu, cười gượng: "Hay quá hay quá, không hổ là bác sĩ, tìm chỗ nào là chuẩn chỗ đó, không ấy cậu mở hàng massage làm nghề tay trái đi."

"Vậy cậu có bằng lòng làm vị khách đầu tiên của tớ không?"

"Đương nhiên sẵn lòng, người thứ nhất phải cho giá ưu đãi à nha."

Đang nói chuyện, đồng hồ báo thức vang lên, Phó Lâm Lăng đặt sách xuống đi vào phòng bếp, mở nắp ra nhìn thử, sau đó tắt bếp đổ thuốc vào chén.

"Đắng không?" Lâm Nhiễm chưa từng uống thuốc bắc, chỉ nghe người khác nói đắng, nhưng ngửi mùi thấy cũng bình thường.

"Sức chịu đựng của mỗi người mỗi khác mà, cậu thử xem."

Để nguội một chút, Lâm Nhiễm bưng lên uống một ngụm lớn, sau đó đặt chén xuống ngay lập tức, mặt nhăn thành trái khổ qua, ngậm hồi lâu mới nuốt xuống, nét mặt phải nói là khó tả: "Đắng quá! Tớ không uống đâu!"

"Thuốc đắng dã tật mà." Phó Lâm Lăng nhìn thuốc còn sót lại, lấy một viên chocolate từ trong túi áo ra, "Ăn kẹo cho đỡ đắng miệng này cậu."

"Không phải nói không thích ăn chocolate à, đâu ra đấy?" Lâm Nhiễm nhanh tay bỏ chocolate vào miệng.

"Có đồng nghiệp nói không ăn chocolate, nên trả kẹo cưới lại cho tớ."

"Ai á?"

"Vương Khả."

Lâm Nhiễm nghe có mùi drama, nhưng lại nghe thấy Phó Lâm Lăng nói: "Còn lại một chút thôi, phải uống hết."

Lâm Nhiễm vội xin tha, nhưng bác sĩ Phó rất kiên quyết.

Cò cưa một lát, có vẻ Phó Lâm Lăng bất lực với nàng, trầm mặc đổ đi số thuốc còn sót lại trong nồi vào một cái chén kín, sau đó rửa sạch cặn.

Lâm Nhiễm nhìn thân ảnh đang dọn dẹp của cô, nghĩ thầm thuốc này là mẹ Phó từ phương xa gửi đến, mặc dù rất đắng nhưng tấm lòng này không thể từ chối được.

Nàng lặng lẽ bưng chén lên, nhắm mắt lại uống một hơi cạn sạch.

"Á!" Lâm Nhiễm vừa đặt chén xuống là với tay vào túi áo Phó Lâm Lăng mò mẫm, "Kẹo đâu kẹo đâu, còn không?"

Phó Lâm Lăng nhìn nàng sốt ruột nhảy cẫng lên như một con tôm nhảy lên bờ, khóe môi cô nhếch lên, từ một bên túi khác lấy ra hai khối chocolate.

Lâm Nhiễm như gặp được cứu tinh, liền tay chộp lấy bỏ miệng.

"Trưa mai cậu nhớ uống cái này nha." Phó Lâm Lăng vỗ nhẹ chén thuốc được đậy kín.

Lâm Nhiễm mặt khổ qua gật đầu.

"Tớ sẽ gọi video để giám sát cậu đấy."

"Sao cậu khó tính thế bác sĩ Phó."

"Tớ có thể khó hơn nữa đó, tịch thu kẹo của cậu luôn."

"Mơ đi!" Lâm Nhiễm quay đầu chạy tọt vào phòng khách, trên bàn trà còn một ít kẹo cưới tối hôm qua còn sót lại, chớp lấy giấu vào phòng.

Phó Lâm Lăng lẳng lặng nở nụ cười, cầm sách lên đọc tiếp, nhưng có đọc kiểu gì cũng không vào chữ nào, bèn bước vào thư phòng, thấy Lâm Nhiễm vẫn đang vẽ tranh.

Cô đặt sách xuống, quay đầu nhìn chằm chằm cái gáy trắng ngần và làn da mịn màng sau lưng của Lâm Nhiễm, chăm chú nhìn một lúc, ngón tay vô thức gõ lên đùi, chợt nói: "Nghề tay trái khai trương, cho hỏi cô khách này có cần massage không nào?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.