Bữa tiệc kết thúc, khách khứa lần lượt rời đi, cuối cùng chỉ còn lại cha mẹ hai bên.
"Tiếc là dì cả không thể đến chung vui với tớ." Lâm Nhiễm thấp giọng nói: "Lúc tớ chuyển trường là ở nhờ nhà dì ấy. Mấy năm trước dì mất vì ung thư nên lần trước mẹ tớ mới sợ khối u đến vậy."
Phó Lâm Lăng vỗ về an ủi nàng.
Trương Ngô đi trước đưa ông bà sui về nhà để hành lý rồi nhiệt tình mời họ đi dạo đây đó.
Lâm Nhiễm chớp thời cơ, lặng lẽ cho Trương Ngô xem chiếc vòng vàng: "Mẹ Phó cho con cái này này, mà nhà mình có của gia bảo gì không mẹ?"
"Nhà mình chỉ truyền lại mỗi bảo bối là con thôi." Trương Ngô vỗ vai nàng nói: "Được rồi, lòng mẹ biết phải làm gì mà."
Trước khi ra ngoài, Trương Ngô lấy một phong bì đỏ dày cộm ra đưa cho Phó Lâm Lăng: "Tiểu Phó, sau này chúng ta là người một nhà rồi nha con."
"Con cảm ơn dì." Phó Lâm Lăng cung kính nhận phong bì vào tay.
"Phí sửa miệng cũng nhận rồi mà còn gọi là dì à?" Mẹ Phó đứng bên cạnh nói.
"Không sao không sao, sắp nhỏ nhất thời không quen là bình thường ấy mà, đợi chừng nào quen thì sửa được thôi." Trương Ngô cười nói, "Đi đi đi, chúng ta ra ngoài đi dạo."
Trong khu trung tâm thương mại, mẹ Phó nhìn trúng một cái váy, cầm nó ướm thử lên người Lâm Nhiễm rồi trực tiếp thanh toán.
Trương Ngô giành trả nhưng bị một câu "mua cho con dâu" của bà chặn lại, thế là Trương Ngô cũng kéo Phó Lâm Lăng đi chọn đồ, cứ hỏi là bảo chọn cho con dâu.
Cả quá trình Lâm Nhiễm và Phó Lâm Lăng toàn bị kéo đi thử quần áo khắp nơi, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
Còn hai quý ông thì tay xách nách mang ngồi trên sô pha đàm đạo dưỡng sinh.
Buổi tối đi ăn nhà hàng, mẹ Phó nhận thấy khí sắc của Trương Ngô không được tốt lắm, hỏi ra mới biết là vừa phẫu thuật xong, vội kê mấy phương thuốc cho bà ấy tẩm bổ.
Khi Trương Ngô biết mẹ Phó là thầy thuốc Trung y thì hào hứng dò hỏi đủ loại tình trạng cơ thể, nóng lòng muốn được bà bắt mạch, sau đó tóm lấy cổ tay Lâm Nhiễm đưa qua: "Chị à, chị xem sức khoẻ của Nhiễm Nhiễm thế nào."
Mẹ Phó bắt mạch cho nàng, đeo mắt kính treo trên cổ lên, bảo nàng há miệng cho bà xem lưỡi: "Âm hư sinh nội nhiệt."
"Chị nói đúng quá! Nó vừa thức đêm vừa ăn cay, thế mà tay chân lúc nào cũng lạnh." Trương Ngô nói.
"Vấn đề này thì nhiều người trẻ tuổi mắc phải lắm, để dì cho con mấy phương thuốc, ngày thường phải chú ý chế độ ăn uống, làm việc và nghỉ ngơi nha, còn Tròn Tròn phải thường xuyên giám sát đốc thúc con bé nhiều hơn đấy."
Lâm Nhiễm định bụng nói không cần khua chiêng gõ trống như thế, nhưng lại thấy Phó Lâm Lăng nghiêm túc gật đầu như thật: "Dạ được."
"Còn nữa, Nhiễm Nhiễm kinh nguyệt không đều phải không? Có đau bụng kinh không con?"
"Ờm... có một xíu." Lâm Nhiễm chậm rãi gật đầu.
Mẹ Phó liếc Phó Lâm Lăng rồi cười khẩy nói: "À, vậy ra con là "cô bạn" đó à."
"Hả?"
"Lần trước Tròn Tròn có nhờ dì kê đơn thuốc cho một cô bạn nào đó bị đau bụng kinh, người đó là con phải không?" Mẹ Phó nói.
Lâm Nhiễm sững sờ nhìn sang Phó Lâm Lăng, thấy cô cúi đầu ăn cơm làm bộ không online, cười cười: "Đúng là con, cậu ấy có gửi phương thuốc cho con nhưng mà con chưa có thời gian đi bốc thuốc nữa."
"Thôi khỏi, ngày mai dì về gửi thuốc hết lên cho con, xong cứ bảo Tròn Tròn nó sắc thuốc cho, nó sành mấy chuyện này lắm, mém tí là kế thừa tủ thuốc nhà dì rồi đấy." Mẹ Phó nói.
Lâm Nhiễm liếc nhìn Phó Lâm Lăng với vẻ hả hê, sau đó hỏi: "Sao về gấp thế ạ, không ở chơi hai ngày hả dì?"
"Không được, trong tiệm bận túi bụi hết con ơi, toàn là mấy người bệnh cũ, không tìm thấy là sốt ruột hết cả lên. Phải chi nó không bẩu là sắp kết hôn thì dì cũng chẳng buồn chạy tới đây đâu." Mẹ Phó nói.
Ăn xong lại cùng nhau quay về chỗ ở hiện tại của Lâm Nhiễm để lấy hành lý.
Lần trước đến không có thời gian đi thăm quan, mà giờ ăn nhiều quá nên dạo quanh nhà cho tiêu.
"Mấy bức tranh treo tường này đều là hồi trước Nhiễm Nhiễm vẽ không đó, còn có thư pháp nữa." Trương Ngũ dẫn ông bà thông gia đi thăm thư phòng.
Lâm Nhiễm ngại nghe mẹ khen mình nên đi vào phòng ngủ lục lọi tìm thứ gì đó, quay người lại đã nhìn thấy Phó Lâm Lăng đang đứng ngoài cửa chờ nàng.
"Theo tớ." Nàng ngoắc ngoắc ngón tay.
Phó Lâm Lăng theo nàng trở lại phòng khách, nhìn thấy nàng mở chiếc giá ba chân trong tay ra liền hỏi: "Cậu đang làm gì thế?"
Giờ Phó Lâm Lăng mới nhớ tới bước này, nói: "Nếu cậu muốn chụp thì chúng mình có thể chụp bù một bộ."
"Tớ không chụp đâu, tội gì phải tốn nhiều tiền như vậy để chụp mấy bức ảnh chỉnh nát nước nhìn chả giống ngoài đời tí nào chứ. Cậu cứ ngồi yên đấy, đừng nhúc nhích." Lâm Nhiễm điều chỉnh camera cho phù hợp với vị trí của cô, hẹn giờ và bước nhanh đến ngồi cạnh cô.
"Cười cái nào."
Phó Lâm Lăng lập tức cong môi cười.
"Nên là chúng ta chụp một bức ảnh siêu thực tại nhà, ghi lại ngày cưới đầu tiên của chúng ta." Lâm Nhiễm đứng dậy xem lại bức ảnh vừa chụp rồi lắc đầu, "Không được, cậu cười đơ quá, chụp lại."
"Ừm." Vừa nãy là chưa chuẩn bị xong, lần này chắc chắn sẽ được.
Đèn flash không ngừng lập loè, cuối cùng "tách" một tiếng, cố định hình ảnh này.
Trong ảnh, Phó Lâm Lăng đặt hai tay lên đầu gối, nhìn vào camera, khóe môi hơi cong lên, nhìn đúng kiểu chụp ảnh thẻ làm giấy tờ.
Lại nhìn Lâm Nhiễm, hơi nghiêng người giơ hai ngón tay, mỉm cười ngọt ngào, bằng mắt thường có thể thấy được vẻ vui mừng của nàng.
Thích thật, Phó Lâm Lăng nghĩ.
Phụ huynh phát hiện các cô đang chụp ảnh cũng ầm ĩ muốn chụp chung, chụp được mấy tấm liền thì mẹ Phó đề nghị: "Chúng ta đứng sau làm background cho hai đứa, hai đứa chụp ảnh hôn nhau đi."
"Ể?" Lâm Nhiễm đơ mất một lúc.
"Không được." Phó Lâm Lăng từ chối đề nghị, "Mọi người còn đứng sau nữa thì xấu hổ lắm."
"Xấu hổ cái gì, giờ hai đứa cũng lấy nhau rồi mà, hôn nhau là chuyện bình thường." Mẹ Phó dõng dạc nói.
Phó Lâm Lăng: "Không được, con mắc cỡ."
Mọi người cất tiếng cười to.
"Mất mặt quá con ơi." Mẹ Phó ôm bụng cười, chọc đầu cô.
Cuối cùng, Lâm Nhiễm tạo group chat và gửi tất cả ảnh chụp vào.
Thời gian không còn sớm, Phó Lâm Lăng đưa bố mẹ về nhà mình nghỉ ngơi.
Mẹ Phó đi quanh nhà mấy vòng, buồn bực nói: "Mẹ nhịn lâu lắm rồi đấy, bây giờ không có ai, mẹ hỏi được rồi đúng không, sao hai đứa cưới nhau mà vẫn ở riêng vậy hả?"
Phó Lâm Lăng bình tĩnh uống nước, định bụng uống xong thì giải thích lý do cho bà nghe, ai ngờ mẹ già lại nghiêm túc chất vấn: "Phó Lâm Lăng, con nói thật cho mẹ biết đi? Chẳng lẽ con không được?"
"Phụt ——" Phó Lâm Lăng không kịp trở tay, phun nước ra ngoài.
Mẹ Phó biết thế nào được, chỉ đành nói: "Để mẹ kê thuốc cho con vậy."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]