Chương trước
Chương sau
"Tớ nói không lại cậu."

**

Trong xe, mẹ Phó nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Nhiễm hồi lâu mới hỏi: "Nhiễm Nhiễm, sao hai đứa quen nhau được thế?"

Hòng xua tan sự nghi ngờ của mẹ Phó, Lâm Nhiễm bèn nói: "Dạ dì, lúc trước con với cậu ấy học chung lớp 12 ở Dục Bắc ấy ạ."

"À, ra là bạn cùng lớp..." Mẹ Phó gật đầu, liếc Phó Lâm Lăng rồi hỏi: "Vậy hai đứa vẫn giữ liên lạc đến giờ hả?"

"Không phải, bọn con mới gặp lại thôi à, hàng xóm tầng trên làm mai cho bọn con, lúc gặp mặt mới biết là bạn học cũ, thế là liên lạc đến giờ." Lâm Nhiễm nói.

"Nhưng hai đứa mới gặp lại có được bao lâu đâu nhỉ, dù có yêu đương thì chừng ấy thời gian cũng đâu đủ dài, sao tự nhiên lại kết hôn?"

"Mẹ à." Phó Lâm Linh ngăn bà ấy lại, "Cậu ấy đang lái xe đó, mẹ đừng làm phiền người ta nữa. Vả lại, người cầu hôn là con này."

Lâm Nhiễm cảm kích nhìn cô.

"Cái con nhỏ này." Mẹ Phó lắc đầu, ngồi thẳng người không nói nữa.

Kết quả bố Phó lại ra trận: "Nhiễm Nhiễm à, con đang làm nghề gì thế?"

Mẹ Phó vểnh tai lên nghe.

"Con thường vẽ tranh để kiếm tiền ạ."

"Ồ, ra là đại họa gia à."

Lâm Nhiễm cười khẽ, Phó Lâm Lăng cũng không khỏi bật cười khi nhớ lại lần trước nàng nói rằng dì Vương cứ hễ nhắc tới vẽ tranh thì bảo ngay đại họa gia.

Bố Phó không hiểu mình nói gì mà khiến các cô lần lượt bật cười như vậy.

Khi đến khách sạn, Trương Ngô đã đứng đón mọi người ở cửa. Hai người phụ nữ chưa từng gặp mặt, giờ đây này lại thăm hỏi hàn huyên nhau hệt như chị em ruột.

Chú Lưu dẫn họ vào ngồi.

Tổng cộng có năm bàn.

Lâm Nhiễm dẫn Phó Lâm Lăng vào phòng thay quần áo, giúp cô đeo vòng ngọc trai vào cổ, ngó trái ngó phải rồi búi tóc cho cô.

Lâm Nhiễm đứng đằng sau nhìn Phó Lâm Lăng trong gương: "Được đấy được đấy, quá xá đẹp."

Phó Lâm Lăng giương mắt nhìn đối phương: "Cậu đẹp hơn."

"Giờ tới đoạn tâng bốc nhau hả?"

Phó Lâm Lăng hơi cong môi: "Tớ nói thật mà."

"Không lẽ tớ nói xạo?"

"Tớ nói không lại cậu."

"Vậy cậu ngoan ngoãn nghe lời là được." Lâm Nhiễm mỉm cười cầm bông phấn lên, "Nào, lại đây tớ trang điểm cho."

Thoa lại phấn, kẻ mày một chút và cuối cùng là dặm son.

"Hé miệng ra nào."

Phó Lâm Lăng hơi hé miệng, Lâm Nhiễm nắm cằm cô cẩn thận tô son, vẻ mặt tập trung tràn đầy sức sống.

"Bặm môi một cái."

Phó Lâm Lăng ngoan ngoãn bặm môi.

"OK." Lâm Nhiễm hài lòng xoay người nhìn gương dặm thêm cho mình một lớp son, "Đi thôi."

"Chờ chút." Phó Lâm Lăng chỉ thỏi son trong tay nàng, "Son này nhìn đẹp á, có thể cho tớ không?"

"Được chứ, thích thì lấy đi, son của tớ siêu nhiều." Lâm Nhiễm hào phóng đưa cho cô.

"Tớ cảm ơn." Phó Lâm Lăng bỏ son môi vào túi, đặt trong ngăn cạnh sổ hộ khẩu.

Đám cưới rút gọn rất nhiều thủ tục, không có lễ cưới hay chủ hôn, chỉ là một bữa cơm đơn giản bên người thân.

Hai người cầm ly kính rượu từng người một, khách khứa chủ yếu là họ hàng bên Lâm Nhiễm.

Vốn dĩ những người này đến là để uống rượu mừng của Trương Ngô, nhưng lại đột ngột đổi thành Lâm Nhiễm, làm mọi người trêu ghẹo một phen.

Sau khi kính rượu, cả hai ngồi vào bàn chủ tiệc của hai bên cha mẹ.

Hai bà sui đang nói chuyện hăng say thì mẹ Phó đứng dậy đi vệ sinh và bảo Phó Lâm Lăng đi cùng.

Trương Ngô quay đầu nhỏ giọng nói với Nhiễm Nhiễm: "Gia đình Tiểu Phó cũng được đó con, mẹ thấy bà sui thích con lắm ấy, sau này con phải hiếu thảo với hai bên luôn biết chưa."

"Con biết rồi." Lâm Nhiễm nói.

Lúc này lại đến thêm một nhà nữa. Một gia đình ba người, người đàn ông mỉm cười nói: "Nhiễm Nhiễm, sao con kết hôn mà không báo cho ba một tiếng, nhà tôi không đến muộn chứ?"

Trương Ngũ liếc ông ta một cái rồi không khỏi trợn mắt, không biết ông ta từ đâu nghe được chuyện này, bất mãn nói: "Đến trễ tận một tiếng đồng hồ, ông làm cha kiểu gì vậy?"

"Không phải tôi bị kẹt xe à?" Ba Lâm cùng vợ con ngồi xuống, quay người đưa cho Lâm Nhiễm một phong lì xì, "Đây, đây là một chút tâm ý của ba, con nhận đi."

"Cảm ơn ba." Lâm Nhiễm bảo người phục vụ bưng thêm mấy bộ chén đũa.

"Đối tượng của gái cưng tôi đâu? Sao không thấy ai hết vậy?" Ba Lâm nhìn xung quanh và hỏi.

"Đi WC rồi." Lâm Nhiễm nói.

"Được rồi, để tôi xem xem người nào lại xứng với con gái tôi."

Trương Ngô xấu hổ nhìn bố Phó, thấy bố Phó vẫn đang vui vẻ ăn cơm, bà cau mày nói: "Không biết ăn nói thì ngậm cái miệng lại, người Nhiễm Nhiễm chọn mà kém được chắc?"

Bố Lâm hừ hừ, không nói chuyện với bà nữa mà quay sang bảo vợ con dùng bữa: "Tùng Tùng, kính rượu cho chị đi con."

Lâm Tùng là em trai cùng cha khác mẹ của Lâm Nhiễm, chỉ nhỏ hơn nàng vài tuổi, hai người không hề có cảm tình gì với nhau, lần này chỉ là bất đắc dĩ mới đến tiệc cưới.

Khi còn nhỏ, mối quan hệ giữa cha mẹ nàng đã không tốt, mãi đến năm cuối cấp, Trương Ngô mới phát hiện ông ta không chỉ ăn vụng mà còn có một thằng con trai mười mấy tuổi, khiến cho bà không thể chịu đựng thêm nữa, nên mới bấm bụng gửi Lâm Nhiễm đi nơi khác học tạm, sau đó tự mình xử lý chuyện đó.

"Chúc mừng." Lâm Tùng xụ mặt, trái lương tâm kính rượu nàng.

Ba Lâm nghe nói bố Phó là ông thông gia, bèn bưng rượu lên khen ngợi Lâm Nhiễm với bố Phó, khen được mấy câu, không hiểu sao câu chuyện lại trật sang Lâm Tùng.

"Anh bạn già à, cuộc đời này của tôi xứng đáng thật đó, có cô con gái Nhiễm Nhiễm xinh đẹp như tiên. Lại thêm cậu con trai Tùng Tùng thông minh chết đi được, chưa từng phiền lòng chuyện học hành, anh xem phường quê mùa như tôi xưa nay có bao giờ hỏi han gì đến việc học của nó đâu, thế mà vẫn đỗ cao học, giờ thì đang thực tập ở bệnh viện tuyến ba đấy...."

"Ông thì phủi mông chẳng màng, không phải toàn là nhờ tôi chăm nom sao?" Bà vợ hiện tại của ba Lâm chen vào.

Ba Lâm: "Đúng đúng, cũng nhờ có bà nên Tùng Tùng mới làm tôi được nở mày nở mặt thế này. Tùng Tùng, con nói cho bọn họ biết thời buổi này thi đậu cao học có bao nhiêu khó đi."

Trên bàn toàn là tiếng ba Lâm khoe khoang sự tích của Lâm Tùng, làm như đã quên bẵng đi đây là tiệc cưới của Lâm Nhiễm.

Trương Ngô giận đến nỗi tái mặt, nếu không phải ở đây có nhiều họ hàng đến vậy, thì bà đã sớm cầm chổi đuổi cả lò nhà họ ra ngoài rồi, hạ giọng nói với Lâm Nhiễm: "Mặc dù mẹ biết thằng chả không làm người lâu rồi, nhưng không ngờ trong tiệc cưới của con mà ổng còn sống chó tới vậy, ổng không xứng làm cha của con."

"Không sao, con quen rồi." Lâm Nhiễm vỗ về mu bàn tay bà, nhỏ giọng nói, "Con thấy bao lì xì dày lắm, thôi kệ đi mẹ."

"Giờ thi lên cao học khó ghê nơi, may mà Tùng Tùng nhà ta thông minh, nỗ lực hết mình trong đơn vị thực tập, mà nghe đâu cô bác sĩ hướng dẫn thích thằng con nhà tôi lắm." Ba Lâm thỏa mãn hớp rượu, lại thúc giục bố Phó uống cùng.

Bố Phó không uống nữa mà quay đầu thảo luận tranh chữ trên thiệp mời với lão Lưu.

Lúc bấy giờ, hai mẹ con đi toilet cũng đã trở lại, mẹ Phó mỉm cười ngồi xuống: "Náo nhiệt quá ta, mọi người đang nói gì vậy?"

"Vị này là?"

"Bác sĩ Phó?!"

Ba Lâm và Tùng Tùng đồng thanh hỏi, nhưng rõ ràng là mọi người đều bị giọng của Lâm Tùng hấp dẫn.

"Sao cô lại ở đây?" Lâm Tùng kinh ngạc nhìn Phó Lâm Lăng, đây là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy cô ngoài bệnh viện, ăn diện xinh đẹp đến mức cậu ta suýt không nhận ra.

Phó Lâm Lăng nhìn sang: "Cậu là?"

"Em là Lâm Tùng đây, tuần trước em được vào thực tập dưới trướng cô á."

Bố Phó: "À, té ra Lâm Lăng chính là cái cô hướng dẫn thích con trai nhà anh đấy à? Thế mà con bé lại không nhận ra, thật là thất lễ quá đi."

Ba Lâm: "..."

Vẻ mặt ai nấy cũng rất là đặc sắc.

Lâm Nhiễm cúi đầu bấm bụng nhịn cười, nhìn thoáng qua thì thấy Trương Ngô che miệng, bả vai run rẩy dữ dội.

"À ngại quá, tại không mặc áo blouse nên nhất thời không nhận ra." Phó Lâm Lăng không nhận ra thật, bình thường ai nấy cũng đeo khẩu trang đội mũ, thực tập sinh đi tới đi lui rất nhiều, lâu lâu lại đổi một lớp khác, trừ khi biểu hiện vượt trội, nếu không thì rất khó nhớ kỹ một ai.

Lâm Tùng có hơi quê, làm ngơ trước đề tài này: "Bác sĩ Phó, sao cô lại ở đây?"

"Hôm nay là tiệc cưới của tôi." Phó Lâm Lăng nói.

"Cô..." Tùng Tùng kinh ngạc nhìn cô rồi nhìn Lâm Nhiễm, "Người kết hôn với Lâm Nhiễm là cô?!"

Nghe vậy, Phó Lâm Lăng kiêu hãnh ngẩng đầu: "Đúng vậy."

Lâm Tùng xịt keo, hai vợ chồng họ Lâm cũng cứng người.

Phó Lâm Lăng không rảnh để ý bọn họ, cô có chuyện quan trọng hơn phải làm, đó là giơ tay chọc chọc Lâm Nhiễm.

Lâm Nhiễm quay đầu lại thấy cô nắm lấy cổ tay mình, không khỏi đỏ mặt nghĩ nhiều người đang nhìn lắm ấy. Nhưng ngay sau đó, Phó Lâm Lăng dúi vào tay nàng một chiếc vòng tay vàng.

Lâm Nhiễm nghi hoặc nhìn cô.

"Quà gặp mặt của mẹ tớ đấy." Phó Lâm Lăng nhỏ giọng nói.

Lâm Nhiễm ước lượng thử thì thấy ít nhất cũng khoảng một trăm gram: "Này không phải quý quá rồi hả?"

"Không quý, mẹ thích cậu lắm."

Phó Lâm Lăng thầm bổ sung trong lòng: Tớ cũng vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.