Chương trước
Chương sau
"Kết hôn với cậu ấy là con tự nguyện."

**

Sáng thức dậy, điện thoại đã hết pin tự khi nào. Lâm Nhiên sạc pin xong đi tắm rửa, mặc áo sơ mi trắng và váy xám dài, dùng máy uốn tóc tạo kiểu xoăn xõa trên vai, xịt chút nước hoa rồi xách túi đi ra ngoài.

Trong túi có sổ hộ khẩu.

Sau khi đỗ xe bên ngoài Uỷ ban nhân dân, nàng nhấc điện thoại lên, vừa định gọi cho Phó Lâm Lăng thì nhìn thấy một hình bóng quen thuộc đang đứng dưới gốc cây, cũng diện áo sơ mi trắng và quần dài, ăn mặc rất nghiêm túc, nhưng hơn nhau ở cái cao gầy nên mặc gì cũng đẹp.

"Cậu đến lâu chưa?" Nàng bước đến và hỏi.

"Tớ mới đến thôi." Phó Lâm Lăng nói.

Mặt trời đã thức dậy, bên ngoài có hơi nóng, Phó Lâm Lăng cùng nàng sải bước vào đại sảnh.

Trong dịp nghỉ lễ có rất nhiều người đăng ký kết hôn, xếp hàng khá dài, hai người các cô đứng giữa hàng, thu hút sự chú ý của một số người.

Mặc dù bây giờ đồng tính có thể kết hôn nhưng vẫn là số ít, nên nhìn thấy hai cô gái đến, liền không khỏi tò mò nhìn quanh.

Phó Lâm Lăng vờ như không thấy, còn Lâm Nhiễm thì hướng ngoại, mỉm cười thân thiện với những người đang nhìn mình, ngay sau đó nhận được một làn sóng khen ngợi và nụ cười đáp lại.

"Hai người xứng đôi quá."

"Cảm ơn, hai người cũng vậy."

"Các cô phải hạnh phúc nha."

"Được, cảm ơn."

"Các cô quen nhau như nào vậy?"

"Chúng tôi là bạn học."

Phó Lâm Lăng không nói một lời, im lặng nhìn nàng trò chuyện điêu luyện với người phía trước và phía sau, cảm thấy rất khâm phục và còn có chút kiêu hãnh, thẳng lưng ưỡn ngực như muốn khoe với mọi người rằng ——

Cô gái đẹp nhất hôm nay sẽ kết hôn với tôi.

Khi đến lượt các cô được đưa vào một căn phòng nhỏ, nhân viên hỏi: "Các cô đã suy xét kỹ việc ly hôn rồi đúng không?"

Hai người: "???"

Phó Lâm Lăng nói: "Chúng tôi đến để kết hôn."

"Vậy các cô đi nhầm rồi, bên này là chỗ ly hôn, kết hôn ở bên kia kìa."

Hai người ảo não chạy sang bên kia.

Nơi đăng ký kết hôn có ít người xếp hàng hơn, Lâm Nhiễm che miệng nói nhỏ: "Hèn gì bên kia có nhiều người chúc phúc bọn mình đến vậy."

"Đúng vậy." Phó Lâm Lăng gật đầu.

Ở đây hai người thành đôi đều đắm chìm trong niềm vui tân hôn, làm gì có thời gian đi ngó người khác.

Chẳng mấy chốc là đến lượt các cô, nhận tờ khai đăng ký kết hôn, hai người cùng nhau điền vào.

Lâm Nhiễm điền xong rất nhanh, xoay bút nhìn tờ khai của Phó Lâm Lăng, không khỏi bật cười: "Dù gì thì cậu cũng là con nhà người ta, sao mà nét chữ của cậu lại.... như trẻ con vậy?"

Nàng nói một cách uyển chuyển, nhưng Phó Lâm Lăng vẫn rất biết thân biết phận, nét chữ của cô đúng là rất trẻ con, nhìn giống chữ viết của học sinh tiểu học.

"Nên tớ mới chọn khối tự nhiên." Phó Lâm Lăng tỉnh bơ trả lời.

Lâm Nhiễm cười nói: "Có thể luyện mà."

"Tớ không có thiên phú đó, mà có thời gian ấy chẳng thà học công thức còn hơn." Phó Lâm Lăng thở dài, sau đó nhìn tờ khai của nàng, nét chữ rất đẹp, người trẻ tuổi bây giờ có thể viết chữ đẹp vậy là ăn tiền lắm.

"Cậu luyện chữ lâu chưa?"

"Tớ luyện từ hồi nhỏ lận, mẹ tớ nói thành tích không tốt thì thôi, nhưng chữ cũng không thể viết bừa, không thể bết từ đầu chí cuối." Lâm Nhiễm cười nói.

"Ý tưởng của dì hay lắm."

Lâm Nhiễm nhướng mày trêu ghẹo: "Cậu cứ gọi cho đã đi, chút nữa đổi cách xưng hô là vừa."

Phó Lâm Lăng suy nghĩ rồi hỏi: "Vậy với cậu thì sao? Tớ có cần đổi luôn không."

"Nếu cậu muốn gọi tớ là dì thì tớ cũng không ngại đâu." Lâm Nhiễm bốn lượng đánh bạt ngàn cân mà nói.

"..."

Phó Lâm Lăng bật cười, Lâm Nhiễm cười càng to hơn.

Lúc chụp ảnh, Phó Lâm Lăng cúi đầu chỉnh cổ áo lại, nghe thấy nhiếp ảnh gia nói: "Gần thêm chút nữa đi."

Hai người cùng lúc nhích vào giữa, va đầu vào nhau, vừa đau vừa buồn cười.

Sửa sang lại lần nữa mới cùng nở nụ cười trước máy ảnh.

"Chậc chậc chậc, giờ tớ cũng là người có giấy chứng nhận quốc gia rồi này." Lâm Nhiễm ngồi trong xe xem giấy hôn thú nóng hổi mới ra lò.

"Chúc mừng cậu nha." Phó Lâm Lăng phụ họa.

"Chúc mừng cậu luôn nhá."

"Chung vui chung vui."

Lâm Nhiễm cười ha ha, nàng luôn cảm thấy cô hay lạnh lùng, khờ khờ, nhưng có khi lại mắc dễ thương, trông cứ cưng cưng làm sao.

Bây giờ mới hơn 10 giờ, hai người đến khách sạn là có thể thay quần áo, Trương Ngô đã có mặt ở đó để tiếp đãi người thân họ hàng.

"Khi nào ba mẹ cậu mới đến?" Lâm Nhiễm hỏi.

Vừa dứt lời, điện thoại Phó Lâm Lăng reo lên, nói chuyện một phút liền cúp máy.

"Đến sân bay rồi, nhưng tớ bảo hai người đến thẳng khách sạn đi mà mẹ tớ nhất quyết đòi tớ đi đón bà cho bằng được. Cậu đến khách sạn trước đi, tớ đón bố mẹ xong rồi qua liền." Phó Lâm Lăng nói.

"Đi chung đi." Lâm Nhiễm lái xe, mở định vị đường đến sân bay.

Nửa tiếng sau đến nơi, Phó Lâm Lăng gọi điện thoại cho mẹ, biết được vị trí cụ thể, sau đó đi đến.

Phó Lâm Lăng đi liền một mạch, Lâm Nhiễm theo sát phía sau, vừa đến nơi thì thấy Phó Lâm Lăng chạy đến gần một người phụ nữ trung niên.

Người phụ nữ trung niên có vóc dáng rất cao, dang tay về phía Phó Lâm Lăng, sau đó —— cặp đầu Phó Lâm Lăng lắc qua lắc lại.

"Ai dạy con cái kiểu chẳng nói chẳng rằng mà kết hôn vậy hả? Càng ngày càng lếu láo, rõ ràng lần trước hỏi còn nói là độc thân, giờ trở mặt nói sắp cưới là sao?! Lại còn kết hôn với phụ nữ nữa, sao trước giờ không thấy con nhắc gì đến vụ này? Nói thật cho mẹ biết đi, có phải con làm chuyện gì đáng xấu hổ không?" Mẹ Phó thẹn quá hóa giận đè Phó Lâm Lăng lại gạn hỏi.

"Em bình tĩnh đã nào." Bố Phó ôm vợ mình lại, quay đầu nói, "Chẳng nói năng gì mà đã quyết định chuyện cưới hỏi, Tròn Tròn con cũng bốc đồng thật đấy."

Lâm Nhiễm thấy Phó Lâm Lăng đang xoa đầu, xem ra là mẹ cô đánh thật, vội bước đến đỡ Phó Lâm Lăng: "Cậu không sao chứ?"

"Tớ không sao." Phó Lâm Lăng nói.

"Con là..." Mẹ Phó nghi hoặc nhìn nàng.

"Chào chú chào dì, con tên Lâm Nhiễm, con là người sắp kết hôn với Phó Lâm Lăng ạ." Lâm Nhiễm tự giới thiệu.

"Lâm Nhiễm?" Mẹ Phó gọi lại lần nữa, không biết đang nghĩ gì lại hỏi thêm, "Lâm Nhiễm? Là hai từ nào?"

"Lâm trong thụ lâm, Nhiễm trong nhiễm nhiễm thăng khởi."

(*) Thụ lâm là rừng cây / Nhiễm nhiễm thăng khởi nghĩa là chầm chậm vươn lên.

"Tên hay tên hay." Bố Phó cười nói rồi lén kéo tay áo vợ, tỏ ý bà đừng làm người ta khó xử.

Mẹ Phó nhìn vẻ mặt kiên định của Phó Lâm Lăng, lại nhìn sang Lâm Nhiễm, sau một lúc mới nói: "Lâm Nhiễm à... thật là một cô bé xinh đẹp, đi thôi ông Phó, đi uống rượu mừng."

Bố Phó đẩy vali đi về phía trước, giải thích với các cô: "Chuyến này có hơi bất ngờ nên bố mẹ không đưa họ hàng theo, hôm nào hai đứa về quê thì hẵng mời họ hàng ăn một bữa."

Về chuyện này, Lâm Nhiễm rất lý giải vì ngay cả bản thân họ vẫn còn hơi hoảng hốt đây, tự nhiên mời cha mẹ cùng họ hàng đến dự đám cưới, nghe thôi đã thấy xạo.

"Tròn Tròn, còn thừ người ra đó làm gì, dẫn đường đi." Mẹ Phó nhìn Phó Lâm Lăng, sau đó duỗi tay kéo Lâm Nhiễm, "Nhiễm Nhiễm, chúng ta đi thôi."

Lâm Nhiễm ngơ ngác đi theo bà, vốn tưởng rằng sẽ là một trận cò cưa, nhưng không ngờ lại thay đổi nhanh như vậy.

"Dì ơi, dì còn giận sao?"

"Con yên tâm, dì không có giận con, dì chỉ giận đứa con gái không nên thân nào đó thôi, sao lại không dẫn con về nhà sớm hơn cơ chứ." Mẹ Phó nói.

Lâm Nhiễm cười cười: "Chuyện này cũng có hơi bất ngờ nên chưa kịp đến gặp chú với dì, thật là ngại quá."

"Không sao không sao, chúng ta hiểu mà, chẳng qua..." Mẹ Phó liếc Phó Lâm Lăng một cái, hạ giọng hỏi, "Con tự nguyện cưới nó à? Nó không ép uổng gì con đó chứ?"

"Làm gì có ạ." Lâm Nhiễm dở khóc dở cười, nhìn về phía Phó Lâm Lăng, có vẻ Phó Lâm Lăng cũng cảm thấy buồn cười nên quay đầu nhìn bọn họ.

"Kết hôn với cậu ấy là con tự nguyện." Lâm Nhiễm nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.