"Nghe lời vợ là nguyên tắc của tớ mà."
**
Hai ngày qua, Lâm Nhiễm phát hiện y tá Vương Khả dường như có chút thành kiến với mình.
Trong hai ngày đầu nhập viện, y tá Vương luôn nở nụ cười trên môi, hay trò chuyện với chú Lưu và Trương Ngô đôi ba câu, khi gặp Lâm Nhiễm cũng mỉm cười chào hỏi nhau.
Nhưng trong hai ngày qua, y tá Vương luôn nhắm mắt làm ngơ, như không nghe thấy họ bắt chuyện vậy, làm xong phận sự của mình là rời đi.
Hơn nữa, nhiều lần nàng cảm thấy Vương Khả tựa hồ đang nhìn lén mình, nhưng khi nàng nhìn qua thì đối phương đã vội quay đi.
Điều kỳ lạ nhất là có lần Phó Lâm Lăng đến thăm Trương Ngô, đụng mặt Vương Khả, thế mà Vương Khả không vui vẻ chào hỏi như thường lệ.
"Y tá Vương làm sao vậy? Chúng ta đắc tội gì với cổ hả?" Lâm Nhiễm không khỏi hỏi.
"Hai ngày nữa là bọn mình kết hôn rồi, cậu còn thời gian quan tâm người khác sao?" Phó Lâm Lăng rũ mắt nhìn nàng.
Lâm Nhiễm kinh ngạc: "Nhanh vậy?"
"Nhanh sao?" Phó Lâm Lăng vẫn cảm thấy quá chậm.
"Vậy mà không nhanh à? Cứ cảm giác chúng ta vẫn chưa chuẩn bị gì cả."
Vì Trương Ngô nằm viện nên Lâm Nhiễm gần như dành hết thời giờ ở lại bệnh viện với bà, không rảnh lo liệu nhiều việc thêm nữa.
"Chắc tớ phải đợi mẹ xuất viện mới chuyển nhà được." Lâm Nhiễm nói.
"Việc ấy để lúc nào thư thư đã, nhà tớ vẫn ngay đó mà, chạy trời sao khỏi nắng." Phó Lâm Lăng nói.
Lâm Nhiễm phì cười, lại hỏi: "Họ hàng bên cậu đi nhiều không?"
"Chắc tầm hai ba nhà gì đấy." Phó Lâm Lăng nói.
"Bên tớ cũng tầm năm sáu nhà thôi, chú Lưu vốn là mời họ hàng đến dự đám cưới của bọn họ, nhưng tớ bảo chú ấy báo hủy rồi." Lâm Nhiễm nói.
"Ừm, ít người một chút cũng tốt." Phó Lâm Lăng có chút không đỡ nổi nhiều người như vậy, nhưng Lâm Nhiễm chắc chắn không vấn đề gì, "Tớ còn tưởng rằng cậu muốn tổ chức hoành tráng cơ."
"Không có đâu ha, đợt trước tớ làm phù dâu cho Liên Phương đã mệt chết khiếp rồi, cô dâu chắc còn thảm hơn nữa, tớ nhìn chỉ có nước tuyệt vọng." Lâm Nhiễm lắc đầu.
Phó Lâm Lăng cười nhẹ.
Lâm Nhiễm sực nhớ ra một chuyện quan trọng khác: "Phải rồi, ngày mốt cha mẹ cậu mới đến hả?"
"Ừm, hai người họ sẽ đến cùng họ hàng."
Lâm Nhiễm gãi đầu: "Không ngờ tớ lại ra mắt gia đình nhà cậu ngay trên tiệc cưới đấy."
"Có sao đâu, lần đầu bố mẹ tớ gặp con dâu cũng trong tiệc cưới mà, hai bên huề nhau."
"Thế mà cũng gọi là huề nhau được à?" Lâm Nhiễm buồn cười, khựng một chút rồi hừ khẽ, "Sao lại là con dâu hả? Thể nào cũng là con rể, mẹ vợ gặp con rể, càng nhìn càng thấy thích."
"Vâng, cậu nói gì cũng đúng."
"Cậu cũng có nguyên tắc quá ta." Lâm Nhiễm trêu ghẹo.
"Nghe lời vợ là nguyên tắc của tớ mà."
Vương Khả đi WC thấy hai người đứng cuối hành lang thì thầm bảo nhau gì đấy không biết, Lâm Nhiễm cúi đầu mỉm cười, còn bác sĩ Phó thì cứ chăm chú nhìn Lâm Nhiễm, nom không rõ nét mặt nhưng xét từ trạng thái thư thái cùng độ cong trên khoé môi là có thể đoán được giờ phút này bác sĩ Phó đang rất vui vẻ.
Cô ấy giận dữ quay về quầy y tá, đồng nghiệp bên cạnh nháy mắt với cô ấy: "Tôi mới thấy bác sĩ Phó đấy, cậu không tìm cô ấy à?"
"Tìm gì mà tìm, không tìm." Vương Khả buồn bực không thôi.
"Sao vậy? Lại bị bơ rồi à? Thôi có gì đâu buồn, bác sĩ Phó thuộc tuýp người chậm tiêu mà, nếu cậu không nói thẳng với cổ thì còn lâu cổ mới biết."
"Chậm tiêu? Chị ta mà chậm tiêu nỗi gì." Vương Khả cả giận.
Chỉ chậm tiêu với mấy người không quan trọng như bọn họ thôi, chứ mà để mắt ai là xun xoe chẳng khác gì con công xòe đuôi đâu!
Có nhiều người trong phòng bệnh chúc mừng Trương Ngô khi bà được xuất viện trước đám cưới một ngày, lão Lưu đưa Trương Ngô đi trước, còn Lâm Nhiễm đi sau dọn đồ.
Lúc này, một người giao hàng đứng ngoài cửa gọi: "Cho hỏi ai là cô Trương Ngô?"
"Sao vậy?" Lâm Nhiễm bước tới hỏi.
Người giao hàng tưởng là nàng nên đưa hoa tươi cho nàng: "Phiền cô ký tên một chút."
Lâm Nhiễm ký tên trong ngỡ ngàng, tưởng rằng Trương Ngô có người theo đuổi, nên cầm đơn hàng xem thử.
Thì ra là Phó Lâm Lăng đặt hoa.
Nàng lên xe đưa hoa cho Trương Ngô.
"Ể, con lấy hoa đâu ra thế?" Trương Ngô kinh ngạc nói.
"Bác sĩ Phó tặng mẹ đấy."
"Giời ạ!" Trương Ngô lập tức nở nụ cười, quay người nói với lão Lưu, "Ông nhìn ông đi, chả biết ý như Tiểu Phó người ta gì cả, con rể này càng nhìn càng thấy thích."
Lâm Nhiễm phanh gấp, sửa lời: "Là con dâu."
Trương Ngô liếc nàng một cái, ghét bỏ bĩu môi.
"Mẹ à, mẹ làm tổn thương lòng tự trọng của con rồi đó."
"Có ngon thì con cao thêm mấy cm xem nào."
"Việc đó có liên quan gì đến chiều cao đâu mẹ."
"Vậy liên quan cái gì?"
Qua gương chiếu hậu Lâm Nhiễm thấy vẻ mặt xấu hổ của chú Lưu, bèn ho nhẹ một tiếng, không tranh cãi với mẹ già về vấn đề chăn gối này nữa và lái xe về nhà.
"Nhớ cảm ơn tiểu Phó giúp mẹ nhá."
"Mẹ yên tâm đi, con nói với cậu ấy trên WeChat rồi."
"Giờ chắc con bé đang đi làm, nếu không thì mẹ còn muốn gặp con bé."
"Với cái trình ăn đồ ngọt này của mẹ, kiểu gì chẳng tìm cậu ấy."
"Ra chỗ khác chơi." Trương Ngô cười ha ha.
Buổi tối, Trương Ngô có chút mất ngủ, nửa đêm nửa hôm gọi cho Lâm Nhiễm: "Ngày mai con kết hôn rồi đó, có khẩn trương không?"
"Không khẩn trương."
"Sao con lại không khẩn trương vậy hả? Mẹ khẩn trương gần chết rồi đây này!"
"Mẹ thả lỏng chút đi, con cưới chứ có phải mẹ đâu."
"Chao ôi cái con nhỏ này, khẩn trương chết mất. Ngày mai phải biểu hiện cho tốt đấy, đừng có làm hư bột hư đường à." Trương Ngô im lặng một lúc, lại không nhịn được lẩm bẩm, "Sao nói cưới là cưới thế này, làm mẹ trở tay không kịp..."
"Hồi trước mẹ giục con hăng lắm mà?"
"Ầy, mẹ ngủ không được, hay giờ mẹ qua tìm con nhé?"
"Mẹ đi ngủ sớm giùm con cái đi, mới xuất viện đừng lo này lo kia nữa."
"Được rồi được rồi, mai nhớ tới đúng giờ nha!"
"Biết rồi."
Lâm Nhiễm cúp máy, suy nghĩ một hồi lại gọi làm phiền Phó Lâm Lăng: "Alo, bác sĩ Phó, ngày mai kết hôn rồi á, cậu khẩn trương không?"
"... Không khẩn trương."
"Tớ nói cho cậu hay, mẹ tớ khẩn trương dã man luôn ấy." Lâm Nhiễm lăn một vòng trên giường, giơ điện thoại lên tự nhiên đề nghị, "Bác sĩ Phó, video call không?"
Phó Lâm Lăng sững sờ.
"Không được hả?"
"Được chứ."
Nhân lúc đối phương cúp điện thoại, Phó Lâm Lăng nhanh tay cởi bộ váy phải mặc vào ngày mai ra, vội vã cầm đồ ngủ leo lên giường, khi điện thoại vang lên thì tay chân nhanh nhẹn mặc đồ ngủ vào.
Video được kết nối.
Lâm Nhiễm nhìn màn hình thấy Phó Lâm Lăng đang nhàn nhã đọc sách, tò mò hỏi: "Cậu hay đọc sách trước khi ngủ vậy hả?"
"Ừm." Phó Lâm Lăng nhàn nhạt nói.
"Tài thật, còn tớ thì không được, trước khi ngủ tớ hay chơi điện thoại, càng chơi càng tỉnh."
"Vậy không tốt đâu."
"Tớ biết mà, nhưng tớ không chịu được."
Hai người lại bàn chuyện sớm mai, hẹn thời gian gặp mặt, Lâm Nhiễm thấy mắt cô sắp sụp xuống tới nơi, bèn nói: "Buồn ngủ thì ngủ trước đi."
"Còn cậu?"
"Tớ ngủ không được."
"Nhưng mà ngày mai phải dậy sớm đó."
"Tớ cũng muốn ngủ lắm, nhưng đồng hồ sinh học của tớ chưa cho phép tớ ngủ." Lâm Nhiễm khó chịu lăn lộn trên giường.
Phó Lâm Lăng nhìn người trong màn hình, bỗng đề nghị: "Tớ đọc sách cho cậu nghe được không."
"Được đó, cậu thử xem."
"Chờ tớ xíu."
Lâm Nhiễm thấy cô thoắt ngồi dậy, một lát sau lại nằm xuống, trong tay cầm một quyển toán cao cấp.
"..."
Phó Lâm Lăng bắt đầu đọc đề toán.
Chẳng mấy chốc, Lâm Nhiễm đã bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, mơ mơ màng màng nói: "Vẫn là cậu cao minh, vừa nghe mấy bài toán là tớ thấy buồn ngủ rồi..."
Điện thoại rơi sang một bên, không nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Nhiễm được nữa, chỉ còn tiếng thở khẽ khàng phát ra từ điện thoại.
Phó Lâm Lăng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ khi ngủ của nàng, giờ học toán luôn là thời cơ để nàng ngủ bù, lúc tỉnh dậy vội vàng che mặt lau nước miếng, sau đó đi ra ngoài mua kem với bạn cùng bàn như không có chuyện gì xảy ra.
Đi ngang qua bàn học ấy, Phó Lâm Lăng còn nhìn thấy trên sách toán có một vệt nước rất rõ.
Nghĩ tới đây, Phó Lâm Lăng cười khẽ một tiếng, yên lòng chìm vào giấc ngủ.