"Cậu ấy là vợ sắp cưới của tôi."
**
Lâm Nhiễm cầm váy vào phòng thử đồ.
Phó Lâm Lăng đang ngồi đợi bên ngoài thì có một bé mèo nhảy lên đùi, cô cúi đầu nhìn và dè dặt chạm vào nó từng chút một, mèo con thoải mái nằm ườn cả người trên chân cô.
Tấm màn được mở ra, Lâm Nhiễm mặc một chiếc váy cúp ngực dáng dài màu đỏ, tay cầm làn váy đi ra: "Thấy được không?"
Phó Lâm Lăng ngẩng đầu nhìn và rồi ngây ra như phỗng, đến tận lúc mèo con ủn vào chân cô mới phục hồi tinh thần: "Đẹp lắm."
"Thật không?" Lâm Nhiễm xoay một vòng, "Phía sau thì sao?"
Phía sau lưng lộ ra một mảnh trắng nõn, xương bướm như vỗ cánh muốn bay.
"Rất đẹp."
Phó Lâm Lăng cầm cốc nước ấm mà bà chủ tiệm chuẩn bị lên uống một ngụm.
"Vậy chọn cái này đi." Lâm Nhiễm nhìn gương ngắm nghía một lúc, hài lòng nói, "Đến lượt cậu đấy, đi thử xem nào."
Váy của Phó Lâm Lăng cũng là Lâm Nhiễm chọn, cô tin ánh mắt của Lâm Nhiễm hơn chính mình.
Váy cũng có màu đỏ, là một chiếc váy hai dây, kiểu dáng không phức tạp, chất vải rất thoải mái, giống như lụa, cô có hơi mất tự nhiên bước ra, lúc thì sờ lưng lúc thì nhìn trước ngực, cô chưa từng mặc đồ hở hang như vậy.
"Đẹp thật đó." Hai mắt Lâm Nhiễm sáng ngời.
Bà chủ tiệm cũng khen: "Cái váy này kén dáng lắm, phải là người có vóc người cân đối mới được, mà hiếm ai mặc đẹp vậy lắm, mỹ nữ đây vừa cao lại vừa gầy, không có chút mỡ thừa nào, quá hoàn hảo."
Lâm Nhiễm gật đầu, khẽ cười nói: "Phải đó, cậu xem dáng người hiện giờ của cậu mới đẹp làm sao."
Phó Lâm Lăng nhìn người trong gương, có chút gợi cảm, cũng có chút lười nhác, nhìn một hồi cô cũng không dám nhận.
Lúc này, Lâm Nhiễm tháo chiếc vòng ngọc trai xuống, ướm lên cổ cô, cơ thể nghiêng về phía trước, giống như đang ôm lấy.
Phó Lâm Lăng vươn cổ không dám cử động, bên tai toàn là tiếng hít thở đều đều của nàng, chỉ dám đưa khoé mắt nhìn nàng.
Cài khoá xong, Lâm Nhiễm nhìn cô rất là hài lòng: "Hoàn hảo!"
Khi mua quần áo xong, hai người họ cùng nhau đi ăn để bàn chuyện hôn nhân.
Sau khi kết hôn nhất định sẽ sống cùng nhau, còn về việc sống ở đâu thì vẫn cần phải thương lượng.
"Giờ tớ đang ở nhà cũ, trước khi ly dị là mẹ đã sang tên cho tớ, nhưng có hơi cũ và cách chỗ làm của cậu rất xa. Nếu muốn mua nhà mới thì chúng ta có thể cùng nhau chi tiền." Lâm Nhiên nói.
"Nhà tớ thì mới mua được mấy năm, còn khá mới, nếu cậu không ngại, có thể chuyển thẳng đến nhà tớ luôn, ba phòng ngủ một phòng khách, chắc là đủ cho hai chúng ta ở." Phó Lâm Lăng bóc tôm cho vào bát nàng.
"Cảm ơn." Lâm Nhiễm gắp con tôm bỏ vào miệng, "Nếu vậy thì sau này để tớ trả chi phí sinh hoạt cho."
Phó Lâm Lăng định từ chối, nhưng sực nhớ ra buổi trưa cô toàn ăn cơm ở bệnh viện, nên cũng không đáng kể.
Chẳng biết Lâm Nhiễm nghĩ đến điều gì mà bỗng nở nụ cười: "Không ngờ chúng ta lại cưới nhau đấy, nếu mấy đứa bạn cùng lớp hay chuyện, không biết có há hốc mồm không ta?"
"Đúng vậy... không ngờ chúng mình lại cưới nhau." Nếu là mười mấy năm trước, đây là điều cô không dám mơ tưởng.
Không chỉ trước kia mà đến tận bây giờ cô vẫn cảm thấy mình đang nằm mơ.
"Lâm Nhiễm."
"Ơi."
"Sau này, mong cậu chỉ giáo nhiều hơn."
Lâm Nhiễm mỉm cười giơ bàn tay đang bóc tôm dỡ ra: "Xin chỉ giáo nhiều hơn."
Hai người vừa tùy ý lại lễ phép bắt tay nhau qua một đôi bao tay dính bẩn.
Ngày hôm sau, Lâm Nhiễm với lão Lưu đưa Trương Ngô đi bệnh viện làm phẫu thuật.
Trong giờ nghỉ trưa, Phó Lâm Lăng đến phòng bệnh thăm hỏi.
"Tiểu Phó tới rồi à." Lão Lưu là người đầu tiên phát hiện thân ảnh cô.
Lâm Nhiễm đang gọt táo, nghe vậy thì ngẩng đầu vẫy tay với cô.
"Chào chú chào dì, hai người ăn gì chưa ạ?" Phó Lâm Lăng hỏi.
"Vẫn chưa, đang định gọi cơm hộp đây." Trương Ngô nói chuyện có chút ỉu xìu, Lâm Nhiễm bảo bà đừng nói nữa, nghỉ ngơi cho lại sức.
Phó Lâm Lăng nhìn vỏ táo nàng gọt dày cỡ bốn năm centimet, trông rất ngượng nghịu, liền tay lấy con dao với quả táo trong tay nàng và bắt đầu nhanh nhảu gọt vỏ, nói: "Nhà ăn có cơm mà lại còn ngon hơn mua ngoài nữa, cậu đi lấy cơm với tớ đi."
"Được không?" Lâm Nhiễm hỏi.
"Được chứ."
"Vậy Nhiễm Nhiễm con đi nhanh đi." Lão Lưu nói.
Phó Lâm Lăng đưa quả táo đã gọt vỏ cho Trương Ngô, dẫn Lâm Nhiễm đi nhà ăn.
Nhân viên y tế rất đông, nhà ăn cũng không thể nhận ra mọi người nên ai cũng quẹt thẻ để lấy cơm.
Phó Lâm Lăng lấy cho Lâm Nhiễm ba phần, đóng gói cho nàng mang về ăn.
"Vậy còn cậu?" Lâm Nhiễm hỏi.
"Tớ ăn rồi, cậu đi đi, đồ ăn nguội thì không ngon đâu."
"Được, cảm ơn nha."
Lâm Nhiễm đem cơm về phòng bệnh, mở cái bàn nhỏ ra ba người cùng ăn cơm.
"Tiểu Phó cũng đáng tin cậy quá nhỉ." Lão Lưu nói.
Trương Ngô tán thành: "Mẹ thấy ổn đó, vừa nãy có y tá vào nói với mẹ, nếu có thắc mắc gì thì cứ hỏi cổ, còn nói là bạn của bác sĩ Phó cũng là bạn của cổ luôn."
"Y tá nào?" Lâm Nhiễm tò mò hỏi.
"Thì cái cô đẹp đẹp, đôi mắt to to, giúp mẹ trải giường ấy." Trương Ngô nói.
Ăn xong Lâm Nhiễm đi vứt rác, đi ngang qua quầy làm việc của y tá, nhìn thấy cô gái xinh đẹp có đôi mắt to.
Đối phương cũng thấy nàng và mỉm cười lịch sự với nàng.
Nàng bước tới nhìn bảng tên y tá —— Vương Khả.
"Chào cô, cho hỏi cô biết bác sĩ Phó không?" Lâm Nhiễm hỏi.
"Biết chứ, cô là người bạn mà bác sĩ Phó nhắc đến đúng không, giường số 7 mẹ cô à?"
"Phải."
"Cô đẹp thật đó." Vương Khả nói.
"Cảm ơn, mà cho tôi hỏi, cơm trong nhà ăn các cô có thể tùy ý lấy sao?"
"Làm gì có, một bữa chỉ được lấy ba lần thôi, đây là quy định." Vương Khả nói.
"OK, cảm ơn."
"Ấy khoan đã." Vương Khả gọi nàng lại, lấy mấy viên chocolate trong túi ra, "Bác sĩ Phó cho tôi nhưng mà dạo này tôi phải giảm cân, nên cho cô đó."
"Cảm ơn." Lâm Nhiễm nhận lấy chocolate, xoay người đi đến phòng khám tầng 4, nhìn quanh phòng khám một lúc.
Tiếng vù vù cộng thêm một vài tiếng trò chuyện vang bên tai không dứt.
Có một y tá đi ngang qua ngẩng đầu nhìn nàng: "Ủa? Cô là... Cô là bạn của bác sĩ Phó đúng không? Lần trước đi karaoke chúng ta có gặp qua rồi á."
Lâm Nhiễm thấy quen quen, nhưng không nhớ rõ là ai vì lần trước gặp rất nhiều người.
Nàng gật đầu chào hỏi, thấy y tá vào trong nói với Phó Lâm Lăng vài câu, Phó Lâm Lăng quay người lại nhìn nàng, sau đó sải bước về phía nàng, dẫn nàng ra ngoài cửa, nhỏ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
"Giờ cậu có bận không?"
"Không bận lắm, bệnh nhân đi WC rồi."
Lâm Nhiễm lấy mấy viên chocolate ra: "Cho cậu này."
"Ở đâu thế?" Phó Lâm Lăng vừa mừng vừa lo nhận lấy chocolate.
"?" Lâm Nhiễm hoang mang nói, "Không phải cậu cho cái cô Vương Khả đẹp đẹp kia hả?"
Phó Lâm Lăng suy nghĩ một lúc rồi à lên một tiếng.
"Ăn cơm chưa?"
"Tớ ăn rồi."
"Ăn ở đâu?"
"Nhà ăn."
"Cho cậu thêm cơ hội nữa đó, thẳng thắn thì được khoan hồng."
"... Cơm hộp."
Lâm Nhiễm nói: "Hôm nay là tại không có thời gian, ngày mai chú Lưu sẽ về nhà nấu cơm rồi mang đồ ăn tới, chú ấy nấu ăn ngon lắm."
"Ừm ừm." Phó Lâm Lăng vâng vâng dạ dạ gật đầu.
"Ngày mai cậu cũng tới ăn chung biết chưa."
"Hả?"
"Có tới không?"
"Tới."
Lâm Nhiễm cười cười: "Tí nữa có đói thì ăn miếng chocolate đi. Cậu cũng biết ghẹo con gái người ta quá ha, còn biết đưa chocolate nữa cơ."
"Đồng nghiệp khác cho tớ mà, tớ... tớ không thích ăn, cho nên mới tiện tay cho cổ." Phó Lâm Lăng muốn trả chocolate lại.
Lâm Nhiễm không ngờ là nguyên nhân này, lại có chút dở khóc dở cười, "Cô gái đó thích cậu phải không?"
"Làm gì có, không có chuyện đó đâu, bọn tớ chỉ là hay chạm mặt ở nhà ăn, sau đó cùng nhau ăn cơm mà thôi." Phó Lâm Lăng vội nói.
"Chọc cậu thôi, cậu khẩn trương làm gì." Lâm Nhiễm nhìn quần áo của cô, áo sơ mi thắt nơ bên dưới áo blouse trắng bị rơi một đầu nơ, nàng giơ tay kéo hai sợi dây ra rồi thắt lại cái nơ bướm.
Phó Lâm Lăng nín thở nhìn gương mặt gần trong gang tấc.
"Xong." Lâm Nhiễm hoàn thành việc thắt nơ, vỗ vai cô sau đó ngước mắt cười nói, "Cơ mà kết hôn rồi là không thể tùy tiện chòng ghẹo con gái người ta nữa đâu đó."
"Tớ không có..." Phó Lâm Lăng nói.
Lâm Nhiễm vẫy tay quay người rời đi, một lát sau nàng nghe thấy tiếng ồn ào từ phía phòng khám, nhiều người hỏi bác sĩ Phó người đẹp đó là ai vậy.
Lâm Nhiễm cong môi, tâm trạng vui vẻ trở về phòng bệnh.
Trưa ngày hôm sau, Phó Lâm Lăng không thể thưởng thức tay nghề của chú Lưu.
Có một bệnh nhân gặp tình trạng khá nghiêm trọng, răng số 6, số 7 hàm dưới bên trái và răng số 5 hàm trên bên phải cần cấy ghép implant, nhưng hai cái răng hàm dưới bên trái không đủ mật độ xương để trồng. Sau khi đối chiếu tình huống và số liệu trên CT, phát hiện cái răng duy nhất ở hàm trên bên phải là có thể thực hiện cùng lúc.
"Cái bên phải có thể ghép xương răng và cấy implant trong hôm nay, nhưng hai cái bên trái chỉ có thể ghép xương, ba tháng sau quay lại xem quá trình hồi phục thế nào, nếu được thì cấy hai cái kia luôn." Phó Lâm Lăng nói.
"Được." Người bệnh gật đầu.
"Đi chuẩn bị đi." Phó Lâm Lăng bảo y tá với thực tập sinh chuẩn bị, đưa người bệnh vào phòng phẫu thuật.
Gần đến giờ nghỉ, cô bước ra khỏi phòng khám gọi điện thoại cho Lâm Nhiễm, giải thích nguyên do rồi vào phòng phẫu thuật.
"Tiểu Phó không tới à?" Trương Ngô hỏi.
"Ừm, cậu ấy phải làm phẫu thuật, chúng ta ăn trước đi." Lâm Nhiễm cầm điện thoại nói.
Cơm nước xong lão Lưu phải vội vã quay lại trường dạy học, Lâm Nhiên không có việc gì làm nên cầm máy tính bảng ngồi bên cửa sổ vẽ tranh, số lượng fan hâm mộ trên Weibo lại vượt một cột mốc tròn trĩnh, nàng định vẽ một bức tặng cho người hâm mộ của mình.
Thời gian thấm thoát trôi qua, trong phòng bệnh thỉnh thoảng vang lên tiếng nói chuyện của người khác, nàng đeo tai nghe, đắm chìm vào công việc của chính mình.
Mặt trời chậm rãi trượt xuống khung cửa sổ, nàng ngẩng đầu xoa cổ nhìn ánh hoàng hôn, bên tai mơ hồ vang tiếng ai gọi bác sĩ Phó.
Nàng tháo tai nghe xuống, quay lại thấy cô y tá Vương Khả kia chạy ngang qua cửa, giọng nói của cô ấy vang lên bên ngoài: "Bác sĩ Phó, sao chị lại đến đây? Đến gặp bạn sao?"
"Ừ."
Tiếng bước chân đến gần, ngay sau đó Phó Lâm Lăng xuất hiện ngoài cửa, mặc quần áo bình thường, áo sơ mi quần ống rộng.
Lâm Nhiễm đang ngồi, nên cô chỉ cảm thấy đôi chân dài như đong đưa trước mắt, sau đó lắc lư trước mặt mình.
"Tan làm rồi à?"
"Ừm, nên tớ lại đây nhìn xem." Phó Lâm Lăng nhìn Trương Ngô đang ngủ trên giường bệnh, nhỏ giọng hỏi, "Cậu ăn cơm chưa?"
Lâm Nhiễm nhìn đồng hồ: "Lát nữa chú Lưu mới đến."
Phó Lâm Lăng gật đầu, gõ ngón tay lên đùi rồi ngập ngừng nói: "Vậy tớ về trước..."
"Ừa, về nghỉ cho khoẻ." Lâm Nhiễm nói.
Phó Lâm Lăng rời khỏi phòng bệnh, Vương Khả thay ca rồi cùng đi thang máy với cô.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Vương Khả hỏi: "Buổi tối bác sĩ Phó ăn ở đâu? Có muốn đi quán sủi cảo mới mở với em không?"
"Không, buổi tối tôi về nhà ăn cơm." Phó Lâm Lăng nói.
"Chăm vậy ạ, thế em có thể ăn ké một bữa không?" Vương Khả hỏi.
Lúc này, có thứ gì đó chọc vào vai cô.
Phó Lâm Lăng quay người lại thấy một chiếc máy bay giấy sượt ngang qua mặt mình, cô vô thức bắt lấy máy bay giấy, ngẩng đầu nhìn lên liền thấy Lâm Nhiễm chống tay bên bệ cửa sổ, thò nửa người trên ra vẫy tay với cô.
Những ráng mây đỏ tía phía chân trời nhuộm lấy Lâm Nhiễm, khiến nụ cười nàng như phủ thêm hơi ấm, nom đẹp làm sao.
"Bạn chị thú vị thật đó." Vương Khả nói.
Cô cầm chiếc máy bay giấy trong tay, đôi mắt chỉ có hình bóng người ấy, dưới ánh mắt khó hiểu của Vương Khả, cô chậm rãi nở nụ cười: "Không phải, cậu ấy là vợ sắp cưới của tôi."