"Nắm tay chắc không quá trớn đâu ha?"
**
Kết quả xét nghiệm quả thực là u nang buồng trứng, nhưng may mắn là lành tính nên mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
"Kích thước khối u hơn 3cm, nên tôi đề nghị làm phẫu thuật càng sớm càng tốt." Bác sĩ nói.
Tất nhiên là Lâm Nhiễm muốn phẫu thuật càng nhanh càng tốt, nhưng sắp đến ngày cưới của Trương Ngô với lão Lưu, nên để hai người tự quyết định.
"Vậy hôm nay đi." Lão Lưu nói.
"Hôm nay không có giường, nhanh nhất là ngày mai." Bác sĩ nói.
"Ngày mai cũng được."
Sau khi chốt thời gian, cả gia đình mới về nhà.
Dù kinh sợ mà không nguy, nhưng Trương Ngô vẫn không tài nào vui được, cứ không ngừng hồi tưởng cảm giác sắp chết vừa rồi.
Lão Lưu nấu ăn cho bà, bà không vui nổi.
Lâm Nhiễm làm mặt xấu cho bà xem, bà vẫn không vui nổi.
Lâm Nhiễm tìm hiểu và phát hiện phẫu thuật xong cũng cần chú ý rất nhiều thứ để tránh khả năng chuyển biến xấu, ngoài chế độ ăn uống hàng ngày ra thì tốt nhất cũng không nên ảnh hưởng đến tâm trạng của bệnh nhân.
Nhìn mặt mẹ già buồn hiu, trông chẳng giống cô dâu sắp lấy chồng chút nào.
"Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ đây."
"Chuyện gì?" Trương Ngô uể oải ăn cơm.
"Con muốn kết hôn."
Lão Lưu sững sờ, Trương Ngô rơi đũa xuống đất.
"Con đang đùa với mẹ đó à?"
"Không có, con nói thật." Lâm Nhiễm nói.
Trương Ngô mừng rỡ nhặt đũa lên, nhưng lại thấy là lạ: "Chẳng phải mấy hôm trước vẫn còn độc thân à, cưới ai mà cưới? Con định dụ mẹ cho mẹ vui nên mới dối gạt mẹ phải không?"
"Không phải con đi xem mắt với bạn cùng lớp sao? Thật ra là lúc trước con yêu thầm cậu ấy, nên giờ con định cưới cậu ấy." Lâm Nhiễm vội bịa chuyện.
Trương Ngô vẫn bán tín bán nghi: "Thật không đó?"
"Thật."
"Mẹ không tin, con gọi người ta tới cho mẹ xem." Trương Ngô nói.
Lâm Nhiễm gọi điện thoại cho Phó Lâm Lăng.
Buổi tối Phó Lâm Lăng mới đến nhà, trên tay cầm theo một ít thực phẩm chức năng.
"Sao cậu còn mang đồ theo làm gì." Lâm Nhiễm buồn cười dẫn cô vào nhà.
Trương Ngô với lão Lưu nhìn cô và nhận ra rằng, đây không phải cô bác sĩ mới gặp hồi sáng sao?!
"Thưa chú thưa dì, con là Phó Lâm Lăng." Phó Lâm Lăng cúi đầu chào.
"Ngồi đi con ngồi đi, sao lại là con thế này?" Trương Ngô vui mừng khôn xiết.
"Dạ, đúng là khéo thật." Phó Lâm Lăng trả lời, ngồi xuống dưới ánh mắt đánh giá của hai ông bà.
"Lâm Nhiễm nói hai đứa muốn kết hôn, việc này là thật sao?" Trương Ngô hỏi.
"Là thật ạ."
"Hai đứa hợp tác lừa dì phải không? Nếu vậy thì thôi đi. Dì hy vọng có thể tận mắt nhìn thấy con bé kết hôn, chứ không phải nhìn thấy nó coi hôn nhân như trò đùa." Trương Ngô chân thành nói.
Phó Lâm Lăng nhìn Lâm Nhiễm: "Dì ơi, chúng con không có lừa dì, con thật sự muốn cưới cậu ấy."
"Hai đứa gặp lại nhau được mấy ngày đâu chứ?"
Lâm Nhiễm chen vào: "Hồi trước bọn con là bạn cùng lớp mà, nên thấu hiểu lòng nhau lắm, con cũng thầm thương trộm nhớ cậu ấy lâu rồi, lần này gặp gỡ càng thêm chấn động trời đất, ve vãn lẫn nhau... xí nhầm, thu hút lẫn nhau."
Trương Ngô cạn lời nhìn nàng, quay sang hỏi Phó Lâm Lăng: "Nó nói thật không con? Lúc trước nó thích con à?"
Phó Lâm Lăng cắn răng gật đầu.
"Vậy còn con?"
Mặt Phó Lâm Lăng dịu lại: "Con cũng vậy."
Lâm Nhiễm thầm nể kỹ thuật diễn của cô, lại cảm thấy hai người phối hợp cực kỳ ăn ý nên không khỏi mỉm cười.
Nụ cười này trong mắt Trương Ngô là vẻ đắc chí khi nghe lời thổ lộ của cô.
Việc này cũng xem như suôn sẻ.
Trương Ngô giữ Phó Lâm Lăng lại ăn cơm, năng lượng của bà lại về rồi, kéo lão Lưu vào nhà bếp cùng nhau trổ tài nấu nướng.
"Cảm ơn." Lâm Nhiễm đóng cửa ban công lại, hạ giọng với Phó Lâm Lăng.
"Cảm ơn gì đó."
"Cảm ơn cậu chịu cưới tớ vào lúc này."
Phó Lâm Lăng cười khẽ: "Dầu gì tớ cũng muốn kết hôn, mà thay vì phí thời gian tìm hiểu làm quen với người xa lạ, tớ chẳng thà tìm cô bạn học cũ, cũng như cậu nói đó, ta thấu hiểu lòng nhau."
Nghe vậy, Lâm Nhiễm cũng thấy rất có lý, rất thuyết phục nàng.
"Lâm Nhiễm, tớ cưới cậu không phải vì thương cảm hay giúp đỡ gì cậu hết." Phó Lâm Lăng nghiêm túc nói.
"Biết rồi." Lâm Nhiễm nghe được ẩn ý trong lời nói của cô, mặc dù hôn sự này đến rất khéo, nhưng Phó Lâm Lăng cũng không muốn một cuộc hôn nhân giả.
"Cậu vẫn còn thời gian từ từ suy nghĩ, nói không chừng chờ mẹ cậu phẫu thuật xong cũng quên bẵng luôn chuyện cưới gả cậu thì sao." Phó Lâm Lăng nói.
"Tớ nghĩ kỹ rồi."
Phó Lâm Lăng lẳng lặng nhìn nàng.
"Cưới đi." Lâm Nhiễm cười nói.
Trước mắt thì nàng với Phó Lâm Lăng cũng xem như là hoà hợp, không bài xích tiếp tục thân thiết với nhau. Đúng như Phó Lâm Lăng từng nói, hiểu rõ về nhau nên tiết kiệm rất nhiều thời gian, mà nàng thì không có thời gian công sức tìm hiểu người khác, nghĩ thôi đã thấy mệt.
Lúc ăn cơm, Trương Ngô hỏi ngày cưới và việc gặp sui gia, hai người liếc nhau, lúc này mới có cảm nhận chân thật về chuyện cưới gả.
"Ngày 1 tháng 5 bố mẹ con mới đến." Phó Lâm Lăng nói.
"Không chừng 1/5 dì còn nằm viện ấy." Trương Ngô lo lắng nói.
"Vậy ngày cưới của chúng ta thì sao giờ? Thiệp mời đều xong hết cả rồi." Lão Lưu hỏi.
"Cũng đâu thể mời mọi người chung vui với mình trong phòng bệnh được." Trương Ngô nói rồi bỗng nhìn hai người trẻ tuổi phía đối diện, "Hay là, đổi thành đám cưới của hai đứa luôn đi?"
Hai người đều ngớ người, Lâm Nhiễm cười gượng: "Bên trên viết tên hai người rồi mà?"
"Ối giời, những thứ khác đều xong xuôi hết rồi, chỉ là chưa có viết tên!" Lão Lưu cười nói, "Có thể trực tiếp thêm tên hai đứa vào, khỏi phải lãng phí khách sạn với mấy thứ đã đặt nữa."
Lâm Nhiễm lau mồ hôi lạnh, quay đầu hỏi: "Cậu thấy sao?"
"Tớ không thành vấn đề." Phó Lâm Lăng nói.
Lâm Nhiễm: "Được rồi, vậy con cũng không có ý kiến."
Dù sao cũng cưới, mọi thứ đều có sẵn, vậy dùng luôn đi.
Chuyện này quyết định gấp rút nên không thể tổ chức đám cưới linh đình, nhưng Phó Lâm Lăng lại cảm thấy như vậy là đủ rồi, chỉ cần mời họ hàng hai bên đến ăn một bữa cơm là được, không cần phải vì một nhóm người mà mệt lên mệt xuống.
Buổi tối về nhà, cô gọi cho bố mẹ.
"Mua vé chưa con? Nào về?" Mẹ Phó hỏi.
Vốn dĩ Phó Lâm Lăng đã mua vé máy bay và dự định về quê vào ngày 1/5.
"Con hủy rồi, nhưng mà con mua vé cho bố mẹ qua đây."
"Mắc gì? Ở nhà công việc đăng đăng đê đê đây này, mà Cẩm Thành cũng có gì chơi đâu, mẹ không đi." Me Phó nói.
"Mẹ phải đi, con sắp kết hôn rồi."
Đầu dây bên kia bỗng dưng im bặt khoảng một phút, sau đó mới vang lên tiếng hét dậy trời của mẹ Phó: "Con nói cái gì cơ?! Nói lại lần nữa cho mẹ nghe coi!!!"
"Mẹ, con sắp kết hôn."
"Khá lắm, cô xem tôi có qua đó đánh chết cô không!!"
Trước khi ngủ bỗng nhiên nhận được cuộc gọi từ Lâm Nhiễm, giây phút đó, cô cảm thấy đấy là cuộc gọi từ chối, có lẽ Lâm Nhiễm hối hận khi đã bình tĩnh lại.
Cô chậm rãi bắt máy: "Alo..."
"Khi nào cậu rảnh? Chúng mình có nên mua thêm một outfit trang trọng hơn không?" Lâm Nhiễm hỏi ở đầu dây bên kia.
Đôi chân mày Phó Lâm Lăng khẽ giãn ra, cô xem lịch, thấy còn một tuần nữa là đám cưới.
"Ừm, nếu không tăng ca bất chợt thì tối nào tớ cũng rảnh."
"Vậy ngày mai chúng ta đi mua đi, tan làm tớ đến đón cậu nhá."
"Được đó."
Sau khi cúp máy, Phó Lâm Lăng rúc người vào chăn, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trên ô cửa sổ, không biết nụ cười tươi rói ấy chợt thoáng trên đôi má cô tự bao giờ.
Cô cười khẽ một tiếng rồi tắt đèn, háo hức mong bình minh sẽ dậy sớm hơn mọi ngày.
*
"Còn bao nhiêu người nữa?" Phó Lâm Lăng hỏi y tá khi đang lấy tủy răng cho bệnh nhân.
"Chỉ còn một người thôi, làm sao vậy, buổi tối chị có hẹn à?" Y tá hỏi.
Phó Lâm Lăng không nói gì mà chỉ thoáng cong môi, trám răng tạm thời cho bệnh nhân và dặn anh ta một tuần nữa đến tái khám để điều trị giai đoạn tiếp theo.
Bệnh nhân cuối cùng bước vào là một cậu bé có ba chiếc răng sâu, cậu nhóc đang che má và trông có vẻ rất đau đớn. Nhưng khi nhìn thấy mấy thiết bị y tế, còn chưa nằm xuống mà đã sợ đến mức bật khóc, dù người mẹ có dỗ dành thế nào đi chăng nữa thì cậu cũng không chịu nằm xuống.
Phó Lâm Lăng lấy Ultraman từ trong ngăn kéo ra, bên trong còn có mấy con gấu bông nhỏ và Ultraman: "Nhóc có muốn làm bạn với Ultraman không?"
"Muốn." Cậu nhóc rưng rưng trả lời.
"Ultraman sẽ làm bạn với các bạn nhỏ dũng cảm, vậy em có dũng cảm không nào?"
"Em có."
"Vậy giờ em lên ghế nằm đi, Ultraman sẽ chơi với em một lát, được không?"
"Được rồi." Cậu bé cuối cùng cũng chịu nằm xuống, ôm Ultraman vào lòng nước mắt lại trào ra, nhưng mà há miệng nên không khóc được. Nhưng chẳng lâu sau, cậu phát hiện ra rằng mặc dù bác sĩ đã nhét thứ đáng sợ đó vào miệng nhưng thực sự không hề đau chút nào, thế là cậu bé không khóc nữa.
Dỗ trẻ lãng phí chút thời gian nên cô tan làm muộn hơn dự kiến hai mươi phút. Khi cậu bé rời đi, lưu luyến không muốn buông Ultraman ra.
Y tá Tần nói với cậu rằng Ultraman chỉ có thể chơi với cậu một lát, bởi vì Ultraman còn phải chơi với bạn nhỏ khác nữa, nhưng cậu bé vẫn ôm nó, khi mẹ cậu hứa sẽ mua một cái mới cũng không chịu.
"Thích thì cứ cầm đi." Phó Lâm Lăng vội vàng cởi áo blouse, chưa kịp nghe hai mẹ con nói cảm ơn là đã sải bước đi ra ngoài.
"Bác sĩ Phó."
Phó Lâm Lăng thoắt chững lại, quay đầu thấy Lâm Nhiễm đứng ngoài cửa và mỉm cười với cô.
"Sao cậu lại ở đây? Cậu đến khi nào vậy?" Bác sĩ Phó lùi lại trước mặt nàng.
"Đến lúc cậu lấy Ultraman ra ấy." Lâm Nhiễm mỉm cười đi về phía thang máy cùng cô, "Bác sĩ Phó biết dỗ con nít thật ha."
"Quen tay hay việc ấy mà, với lại cái này chưa phải khó xơi nhất đâu." Phó Lâm Lăng giơ tay bấm nút thang máy mới phát hiện mình còn mang bao tay, thế là cởi ra ném vào thùng rác.
Đợi một lúc mà thang máy vẫn chưa đi xuống, bên ngoài đã có rất nhiều người đợi, Lâm Nhiễm bèn nói: "Đi thang bộ đi."
"Được thôi."
Nha khoa ở tầng 4, không ngờ thang bộ cũng có rất nhiều người.
"Thật đúng là không đâu đông khách hơn bệnh viện mà." Lâm Nhiễm cảm thán.
"Cẩn thận bậc thang." Phó Lâm Lăng đi trước mở đường, một tay duỗi ra sau để dẫn đường cho nàng, tránh nàng đi lạc.
Lâm Nhiễm cúi đầu nhìn bậc thang, bàn tay đó vẫn luôn nằm trong tầm mắt nàng, bèn nhịn không được nắm lấy.
Phó Lâm Lăng kinh ngạc quay người lại, dừng lại trước chỗ rẽ, Lâm Nhiễm tiến thêm hai bước đến gần cô.
"Bọn mình sắp cưới rồi, nên là nắm tay chắc không quá trớn đâu ha?" Lâm Nhiễm ngẩng đầu lên cười tủm tỉm hỏi.
Phó Lâm Lăng cúi đầu nhìn hai người nắm tay, cô cảm thấy lòng bàn tay nóng đến khó có thể cất bước.
Nửa sau là Lâm Nhiễm đi đằng trước kéo cô theo.
Bước ra khỏi cổng bệnh viện, Lâm Nhiễm chợt nhận ra có gì đó hơi sai sai, quay đầu nhìn Phó Lâm Lăng: "Bác sĩ Phó, hình như cậu... đi cùng tay cùng chân."