"Chúng ta kết hôn đi."
**
Phó Lâm Lăng không nói người đó là ai.
Lâm Nhiễm cũng không để bụng lắm, dù gì cũng là đào hoa năm xưa. Huống hồ các cô chỉ học chung một năm, người mà cả hai cùng quen biết cũng rất ít, dù có nói thì cũng chưa chắc nàng biết.
Bấy giờ, mưa tạnh dần ai lái xe về nhà nấy.
Sau cơn mưa trời dần ấm, khi dịp nghỉ lễ một tháng năm đang đến gần, người người cũng bắt đầu lên kế hoạch du lịch.
Lâm Nhiễm lúc nào cũng du lịch "trái mùa", chưa kể hiện giờ nàng đang bận rộn chuẩn bị đám cưới cho Trương Ngô.
Dì Vương biết hôm nay Trương Ngô thử váy cưới, cũng muốn đi theo góp vui, Trương Ngô bèn bảo Lâm Nhiễm hộ tống theo luôn, đúng lúc góp ý cho bà ấy.
Diện váy cưới là ý của Lâm Nhiễm, vì nàng rất muốn nhìn thấy Trương Ngô trong bộ váy cưới, nhưng thử được vài cái, Trương Ngô vẫn uyển chuyển từ chối.
"Mẹ thấy mặc không được thoải mái lắm, tay già chân yếu, nhìn cũng không đẹp." Trương Ngô xoa xoa cánh tay nói, "Lại còn lạnh nữa."
Lâm Nhiễm không từ bỏ: "Vậy còn kiểu Trung Quốc thì sao?"
Ba người lại di chuyển tới tiệm váy cưới kiểu Trung Quốc, cuối cùng Trương Ngô nhìn trúng một bộ sườn xám, vừa tôn dáng vừa hợp khí chất của bà, ai nhìn cũng ưng.
"Dù sao cũng không làm tiệc lớn, chỉ mời họ hàng hai bên ăn một bữa cơm thôi mà, một bộ là đủ rồi con." Trương Ngô nói.
"Thôi cũng được."
Trương Ngô gọi điện bảo lão Lưu chạy qua chọn tây trang, trong thời gian chờ đợi Lâm Nhiễm mới sực nhớ: "Hai người khám sức khoẻ tiền hôn nhân chưa?"
"Không có, hồi đó kết hôn cũng có khám sức khoẻ gì đâu."
"Đó là trước kia, dù sao bây giờ cũng có thời gian, đi khám một chút đề phòng vẫn hơn." Năm nào Lâm Nhiễm cũng đưa Trương Ngô đi kiểm tra sức khoẻ, chỉ sợ chú Lưu bên kia có chuyện gì, đến lúc đó thì trở tay không kịp, đúng lúc sắp đến ngày đi khám của năm nay.
"Tôi thấy được đó bà, mà giới trẻ giờ kết hôn cũng để ý cái này nữa ha." Dì Vương nói.
"Được rồi, vậy hẹn ngày rồi đi." Trương Ngô nói.
Lão Lưu đến rất nhanh, thử tây trang xong định đưa mọi người đi ăn, nhưng dì Vương lại nói: "Tôi không đi đâu, tôi có hẹn cắt chỉ phải đi bệnh viện nữa."
"Cắt chỉ gì?" Trương Ngô hỏi.
"Răng á." Dì Vương trỏ miệng.
"Ờ ha." Trương Ngô gật đầu, nhìn Lâm Nhiễm một cái, "Chỗ này cách bệnh viện xa lắm, Nhiễm Nhiễm con đưa dì Vương đi đi, khi nào xong rồi thì qua đây ăn cơm."
"Được thôi."
Khi đến bệnh viện, Lâm Nhiễm mới muộn màng nhận ra rằng hình như đây là bệnh viện Phó Lâm Lăng làm việc.
Tới cũng tới rồi, dù sao cũng phải cùng dì Vương lên lầu, cắt chỉ thôi cũng không mất nhiều thời gian.
Sau khi lấy số đi ra ngoài phòng khám, thấy dì Vương còn đứng ở cửa, y tá bèn gọi với ra: "Chờ một chút, ngồi bên ngoài chờ gọi tên."
"Ầy, được rồi." Dì Vương ngồi xuống ghế sofa bên ngoài.
Lâm Nhiễm nhìn thoáng qua phòng khám, bên trong có mấy phòng lớn, mỗi phòng đặt hai ba cái máy phát ra tiếng vù vù, bác sĩ y tá cũng không ít, chỉ là không thấy Phó Lâm Lăng.
"Con với bác sĩ Phó thế nào rồi?" Chờ nàng ngồi xuống dì Vương mới nhỏ giọng hỏi.
"Khá tốt."
"Dì đã nói rồi mà, hai đứa hợp lắm." Dì Vương vui mừng nói.
Lúc này trên đài đã đọc đến tên dì Vương, hai người vội bước vào, y tá bảo dì Vương nằm xuống.
"Bác sĩ Phó đâu?" Dì Vương hỏi.
"Đang đến ạ." Y tá Tần đặt dụng cụ lên khay, quay người thấy Lâm Nhiễm, hai mắt lập tức sáng ngời nói, "Người nhà có thể đợi ở bên ngoài."
"Được." Lâm Nhiễm ra khỏi cửa vô tình đụng phải người nào đó, vội xoay người xin lỗi, "Thật ngại quá."
"Không sao."
Lâm Nhiễm ngẩng đầu lên thì thấy Phó Lâm Lăng.
Đối phương mặc áo blouse trắng, đội mũ trắng và đeo khẩu trang, chỉ lộ một đôi mắt, khóe mắt hơi nhếch lên như đang mỉm cười.
"Cậu tới..."
"Tớ đi với dì Vương." Lâm Nhiễm trỏ vào trong.
Phó Lâm Lăng nhìn thoáng bên trong, gật đầu: "Vậy tớ vào trước."
"OK."
Lâm Nhiễm tránh sang một bên để Phó Lâm Lăng đi vào, cô vừa mang bao tay vừa hỏi dì Vương: "Có chỗ nào khó chịu không?"
"Không có."
"Được rồi, há miệng, chúng ta sẽ cắt chỉ, không đau chút nào đâu, đừng khẩn trương."
Một vài thực tập sinh đứng xung quanh quan sát.
Quá trình cắt chỉ diễn ra rất nhanh, Lâm Nhiễm cảm thấy bọn họ mới vừa tụm lại là đã tản ra rồi.
Dì Vương ngồi dậy, tự nhiên có hơi mắc vệ sinh nên đứng dậy đi toilet.
Lúc y tá Tần dọn đồ thì thấy Lâm Nhiễm đứng ngoài cửa nhìn Phó Lâm Lăng mãi, lại nhìn về phía dì Vương, lập tức phấn khích bước đến khẽ huých Phó Lâm Lăng một cái, nhỏ giọng hỏi: "Bác sĩ Phó, người đẹp đó là đối tượng xem mắt của chị phải không?"
Phó Lâm Lăng đang cởi bao tay, nghe vậy thì nhìn thoáng về phía cửa, không biết đối phương có nghe thấy không, sợ nàng xấu hổ nên nói: "Không phải, là bạn học."
"À, ra là bạn học, nhìn đẹp quá nhỉ."
Thấy Dì Vương đi toilet ra, y tá dặn dò bà sáu tháng quay lại kiểm tra một lần. Dì Vương gật đầu đồng ý, lại nhịn không được muốn tâm sự với bác sĩ Phó, nhưng bệnh nhân tiếp theo đã vào phòng.
"Bác sĩ Phó." Một cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp, ăn mặc thời trang đi ngang qua Lâm Nhiễm, bước thẳng đến chỗ Phó Lâm Lăng, trong tay còn cầm theo một bó hoa.
"Ấy chà, này là tặng tôi hay tặng bác sĩ Phó đây." Y tá chòng ghẹo.
Phó Lâm Lăng ngồi xem bệnh án trước máy tính, lúc quay người đã bị bệnh nhân che mặt.
Lâm Nhiễm không thấy nét mặt của cô.
*
Sau khi đưa dì Vương về nhà, Lâm Nhiễm chạy thẳng một mạch đến nhà lão Lưu.
Lão Lưu là giáo viên dạy văn ở trường cấp ba, ông còn một cô con gái đang học đại học.
Hai người đợi nàng về rồi mới ăn.
Ngày cưới được chốt vào ngày một tháng năm, lúc đó con gái của lão Lưu cũng về được. Sáng đăng ký kết hôn, chiều đãi khách ăn cơm, quy trình chỉ vỏn vẹn một ngày.
"Con gái chú có hơi xấu nết lại còn không dễ bảo, nếu nó làm sai cái gì thì mong Nhiễm Nhiễm thông cảm." Lão Lưu nói.
"Không sao đâu ạ." Dù có không dễ bảo tới đâu cũng không tới lượt nàng dạy, cũng không ở chung với nàng, nên Lâm Nhiễm rất thoáng.
"Ăn cái này nhiều một chút, coi con ốm cỡ nào kìa." Trương Ngô gắp cho nàng mấy miếng thịt kho tàu.
"Con tăng hai cân rồi đó."
"Thế cũng là ốm."
Sau khi ăn xong, lão Lưu rửa chén xong là bắt tay vào viết thiệp mời. Chữ viết của ông rất đẹp nên mỗi tấm thiệp đều do chính tay ông viết.
"Tiểu Nhiễm, con giúp chú vẽ vài nét lên đó được không?" Lão Lưu bắt đầu có cảm hứng.
Trương Ngô không vui: "Người ta khó lắm mới nghỉ được mấy ngày mà ông còn sai này sai nọ."
"Tại Tiểu Nhiễm vẽ đẹp mà." Lão Lưu cười nói.
"Vẽ cái gì?" Lâm Nhiễm hỏi.
"Cây ngô đồng."
"Dạ được." Nếu vẽ cái khác thì chắc Lâm Nhiễm sẽ tìm lý do từ chối thật.
Một người vẽ tranh, một người viết chữ, Trương Ngô ngồi bên cạnh nhìn hai người với nụ cười dịu dàng: "Nhiễm Nhiễm, ban chiều con có gặp bác sĩ Phó không?"
"Có."
"Thấy sao? Có thể tiến thêm một bước không?"
"Bọn con là bạn cùng lớp."
"Cái gì?" Trương Ngô kinh ngạc.
"Cậu ấy học Dục Bắc, còn chuyện mai mối gì thì quên đi."
"Tại sao chứ?"
"Cậu ấy có người theo đuổi rồi, với lại nhìn không thiếu đối tượng lắm, mà nhiều khi đi xem mắt là tại ngại từ chối dì Vương đó, hoặc cũng có thể là muốn gặp lại bạn cùng lớp chăng?"
Trương Ngô thở dài, lại bắt đầu phát sầu.
Lâm Nhiễm cười nói: "Mẹ đừng mặt ủ mày chau vậy nữa, sắp kết hôn rồi thì nên vui vẻ mới phải."
Nghe vậy Trương Ngô còn rầu hơn.
Sau khi bà kết hôn, Lâm Nhiễm chắc chắn sẽ không thể thường xuyên đến thăm bà, mà bà cũng không thể suốt ngày chăm nom Lâm Nhiễm như trước.
Lâm Nhiễm có lẽ chỉ còn một mình, thế thì làm sao người ta yên tâm cho được.
"Hay là, mẹ không kết hôn nữa."
Vừa dứt lời, hai người còn lại đều hoảng sợ.
Lão Lưu sợ rớt cả bút.
"Mẹ, đùa gì không vui chút nào." Lâm Nhiễm buồn cười nói.
Trương Ngô ủ rủ về phòng, lão Lưu chạy theo an ủi.
Khi Lâm Nhiễm vẽ xong tấm thiệp cuối cùng, nàng nghe loáng thoáng tiếng khóc nức nở của Trương Ngô, nàng đặt bút xuống, xách túi lên nhẹ chân nhẹ tay rời đi.
Ngồi trong xe, nàng nhìn lên ô cửa sổ đó.
Nàng biết Trương Ngô lo lắng, biết nỗi lo này bắt nguồn từ khi bà ly hôn.
Sợ nàng ăn không ngon mặc không ấm, sợ nàng tự ti, sợ nàng cảm thấy mình khác người, sợ nàng cô đơn không ai bên cạnh.
Lão Lưu theo đuổi Trương Ngô lâu lắm, nhưng Trương Ngô cứ ậm ờ mãi, cũng vì sợ Lâm Nhiễm khó chịu trong lòng, đến tận Lâm Nhiễm 30 tuổi bà mới chịu nhả ra.
Nàng về nhà, hôm nay hiếm khi ngủ sớm.
Hai ngày sau, nàng đưa Trương Ngô với lão Lưu đi kiểm tra sức khoẻ, kết quả không khả quan lắm.
"Theo chẩn đoán sơ bộ thì bà Trương bị u nang buồng trứng."
Cả ba người đều tái mặt.
"Bác sĩ, cô không nhìn lầm chứ?" Lâm Nhiễm hỏi.
"Có thể xét nghiệm thêm để xác nhận lại." Bác sĩ vừa nói vừa kê đơn xét nghiệm, "Lên tầng 3 là được."
Bên ngoài thang máy xếp một hàng dài nên cả ba quyết định đi thang bộ.
Đi được một lúc, hai chân Trương Ngô bỗng mềm nhũn cả ra, may mà Lâm Nhiễm vẫn giữ chặt bà, không thì bà đã ngã xuống cầu thang rồi.
"Mẹ." Lâm Nhiễm vội vàng đỡ bà vào góc tường nghỉ ngơi, vỗ lưng bà: "Không sao, không sao đâu mà, có thể là chẩn đoán sai thôi."
"Không thể nào, bác sĩ sẽ không nhìn lầm..." Trương Ngô trên mặt toát mồ hôi lạnh, "Ông Lưu, chúng ta không cưới nữa."
"Không được, cho dù em có bị bệnh gì thì anh cũng sẽ cùng em đối mặt." Lão Lưu nói.
Trương Ngô lại nhìn Lâm Nhiễm, nước mắt chảy dài trên gương mặt: "Nhiễm Nhiễm, vậy còn con làm sao bây giờ..."
"Mẹ đừng có lo xa nữa, chúng ta đi xét nghiệm trước đã, mẹ phải tin vào trình độ y học hiện nay chứ."
"Nhưng đó là khối u mà, dì cả con cũng bị ung thư nên mới mất, chẳng lẽ là do di truyền? Không, không được không được... mẹ không xét nghiệm nữa, chúng ta về nhà đi, mẹ nấu cơm cho hai người." Trương Ngô nhất quyết không chịu đi xét nghiệm.
Hai người không thuyết phục được bà, người xuống lầu đều nhìn về phía này vài lần.
Phó Lâm Lăng từ toilet đi ra, đi ngang qua hành lang, thấy thang bộ có hơi chen chúc, bèn gọi người đến sơ tán, vừa định rời đi thì tự dưng nghe được tiếng của Lâm Nhiễm.
Trông kỹ mới thấy Lâm Nhiễm.
Cô chen xuống, vỗ vai Lâm Nhiễm: "Có chuyện gì thế?"
Lâm Nhiễm quay đầu lại, nhìn thấy cô mặc áo blouse trắng như tìm được chỗ dựa tinh thần, vội nói: "Mẹ tớ bị chẩn đoán u nang buồng trứng, giờ không dám đi khám, bà sợ mắc ung thư..."
Phó Lâm Lăng nhìn sắc mặt trắng bệch mà còn rất phản kháng đi khám của Trương Ngô, giải thích: "Dì ơi, dì đừng lo, u nang buồng trứng phần lớn là u lành tính thôi ạ, chỉ cần phẫu thuật là được."
"Mẹ, cậu ấy là bác sĩ đó, mẹ có nghe cậu ấy nói không?" Lâm Nhiễm vội nói.
Trương Ngô ngẩng đầu lên hỏi Phó Lâm Lăng: "Thật sao?"
"Vâng, giờ dì đi xét nghiệm một chút là biết thôi. Nếu lúc lành mà không chữa thì có lẽ sẽ trở thành ác tính đấy." Phó Lâm Lăng nói.
"Nhanh nhanh nhanh, chúng ta đi xét nghiệm đi." Lão Lưu kéo Trương Ngô lên tầng 3.
"Cảm ơn cậu." Lâm Nhiễm quay đầu lại nói với Phó Lâm Lăng.
Một lúc sau, Phó Lâm Lăng đi xuống tầng 3, thấy ba người ngồi ở bên ngoài.
"Xét nghiệm chưa?" Phó Lâm Lăng hỏi.
"Đang đợi đến lượt." Lâm Nhiễm nắm tay Trương Ngô.
Mắt Trương Ngô đỏ hoe, vẫn đang đắm chìm trong nỗi lo sợ mắc ung thư, không ngừng vỗ nhẹ vào mu bàn tay nàng: "Nhiễm Nhiễm, mẹ là mẹ lo cho con nhất, nếu mà mẹ đi rồi, con ở một mình thì biết làm sao bây giờ."
"Mẹ đừng có nói bậy, bác sĩ Phó đã nói là không sao rồi mà, đa số đều là lành tính, mẹ đừng tự mình hù mình."
"Lỡ như mẹ nằm trong số ít thì sao?" Trương Ngô lau nước mắt, "Mẹ còn muốn sống thêm mấy năm, nhìn con kết hôn..."
Y tá cầm danh sách gọi tên Trương Ngô, lão Lưu đưa Trương Ngô vào kiểm tra, vừa vào cửa, Trương Ngô lại oà khóc, quay đầu nhìn Lâm Nhiễm.
Lâm Nhiễm ngồi trên ghế chờ Trương Ngô vào rồi mới cúi đầu xuống.
Phó Lâm Lăng bước đến ngồi bên cạnh nàng, nhìn thấy một giọt mắt rơi trên mu bàn tay nàng, làm lòng cô giật thót.
Cô giơ tay lên, ngập ngừng phía sau Lâm Nhiễm một lúc, sau đó vỗ về lưng nàng.
"Xác suất lành tính là bao nhiêu?" Lâm Nhiễm ngẩng đầu hỏi.
Phó Lâm Lăng nhìn bờ mi ươn ướt của nàng: "Hơn 70%."
"Mới 70% thôi à..." Lâm Nhiễm lại cúi đầu run giọng nói, "Giờ tớ biết đi đâu tìm người để kết hôn chứ..."
Lặng tiếng hồi sau, Phó Lâm Lăng chầm chậm nói: "Lâm Nhiễm, cậu thấy tớ thế nào."
Lâm Nhiễm ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đỏ hoe lộ vẻ ngỡ ngàng.
"Lâm Nhiễm, chúng ta kết hôn đi."