"Vậy sao hai người không ở bên nhau?"
**
Lâm Nhiễm gắp được mấy con gấu, hào phóng đưa cho Phó Lâm Lăng chọn.
Phó Lâm Lăng chọn Doraemon.
Điện thoại reo lên, là Trương Ngô gọi, chắc là sắp về mà không biết nàng chạy đi đâu.
"Tớ phải về rồi, hẹn cậu hôm khác nha." Lâm Nhiễm ôm gấu bông rời đi, vừa đi được mấy bước, chợt nghe thấy Phó Lâm Lăng gọi lại: "Chờ đã."
Nàng quay đầu lại.
"Hôm khác... là hôm nào?" Phó Lâm Lăng hỏi.
Câu này thật đúng là khiến cho nàng kẹt máy mấy giây, Lâm Nhiễm suy nghĩ một lúc: "Ngày mai có buổi triển lãm, tớ định rủ Liên Phương đi cùng nhưng mà cậu ấy phải chăm con, nên là cậu có hứng thú không?"
"Tớ có."
"Được, vậy mai gặp?"
"Ừm."
Hôm sau trời đổ mưa, mặt đất ướt đẫm, không cẩn thận sẽ bắn nước lên quần.
Lâm Nhiễm dừng xe, thấy Phó Lâm Lăng cầm ô đứng ngoài cổng.
Nàng mở cửa xe ra ngoài, mưa phùn rơi vào người nàng, vài bước chạy đến cạnh Phó Lâm Lăng, cùng tránh mưa dưới một chiếc ô.
"Cậu đến lâu chưa?"
"Tớ mới đến thôi à." Phó Lâm Lăng khẽ nghiêng ô về phía nàng.
"Vào thôi." Lâm Nhiễm cúi đầu lấy hai tấm vé từ trong túi ra, dẫn cô vào trong.
Phó Lâm Lăng đóng ô lại, cho vào túi trong suốt rồi nhét vào túi xách, bước theo nàng, nghe nàng nói: "Đây là triển lãm của cô tớ."
Phó Lâm Lăng nhìn phần giới thiệu hoạ sĩ trên bảng trưng bày, chưa từng nghe thấy cái tên này, cô không hiểu gì về nghệ thuật nên tất nhiên cũng không chú ý đến lĩnh vực này.
Hầu hết các bức tranh trong triển lãm là tranh sơn dầu.
"Cậu cũng vẽ loại hình này sao?" Phó Lâm Lăng hỏi.
"Không phải, phong cách của tớ như này cơ." Lâm Nhiễm vào Weibo mở vài bức vẽ cho cô xem, "Hồi đại học kiếm tiền tiêu vặt nên tớ nhận nhiều bản thảo kiểu 2D lắm, sau đó theo phong cách này luôn."
Dứt lời, nàng nhận thấy đối phương hơi cúi người xuống xem tranh trên điện thoại nàng.
Khoảng cách có chút gần khiến Lâm Nhiễm hơi thất thần, thấy cô im lặng hồi lâu, mới chầm chậm nghiêng đầu, ánh mắt rơi vào hàng mi của cô: "Thế nào?"
"Đẹp." Phó Lâm Lăng quay đầu, cánh mũi suýt nữa chạm vào má nàng, vội đứng thẳng người.
Lâm Nhiễm cười cười, cất điện thoại đi tiếp tục bước về phía trước: "Tớ chỉ vẽ để kiếm sống thôi, mà như đàn chị của tớ, trò cưng của cô mở vài triển lãm cá nhân thì mới gọi là nghệ thuật."
"Kiếm sống và nghệ thuật không thể cùng tồn tại sao?" Phó Lâm Lăng hỏi.
Lâm Nhiễm suy nghĩ một lúc, cũng không cho đáp án được.
Người đến xem triển lãm không nhiều lắm, mà phần lớn cũng chỉ đến chụp ảnh.
Phó Lâm Lăng đang đọc phần giới thiệu của một bức tranh thì nghe thấy có người nói: "Người đẹp ơi, có thể tránh ra một chút không? Chúng tôi đang chụp ảnh."
Phó Lâm Lăng quay lại, thấy nữ sinh đứng trước bức tranh đã tạo dáng sẵn, cô dịch sang bên cạnh một chút.
Lúc này, Lâm Nhiễm bỗng nắm lấy cánh tay cô, đi ngang qua ống kính bạn trai của nữ sinh kia.
"Ây trời, không chụp được, bị chặn rồi." Nữ sinh kia oán trách nói.
"Chụp lại này."
Phó Lâm Lăng nghe cuộc đối thoại phía sau, quay lại nhìn Lâm Nhiễm, thấy nét mặt Lâm Nhiễm cau có, hiển nhiên là bất mãn với tình huống vừa rồi.
"Cậu giận hả?"
"Lần nào cũng vậy, lần nào cũng có người chiếm chỗ chỉ để chụp choẹt selfie, tác phẩm tâm huyết của tác giả chỉ là đồ trang trí để bọn họ tô vẽ cho trang cá nhân của mình thôi." Lâm Nhiễm nói.
Phó Lâm Lăng đè cái tay định lấy điện thoại ra chụp ảnh của mình lại.
Cô phát hiện người tùy hứng phóng khoáng như Lâm Nhiễm cũng có chút xét nét trong vấn đề này.
Nhưng không có gì không tốt.
Cô thích Lâm Nhiễm chân thực như vậy.
"Lâm Nhiễm?" Bỗng nhiên có một người phụ nữ gọi hai người lại.
Lâm Nhiễm dừng bước quay đầu nhìn sang, cười nói: "Cô ạ."
"Là em thật này, sao em tới mà không nói với cô một tiếng."
Phó Lâm Lăng nhìn người phụ nữ trung niên với nụ cười hiền hòa và khí chất thanh nhã trước mặt.
"Em sợ cô bận quá nên cũng ngại làm phiền cô." Lâm Nhiễm cười nói.
"Phiền cái gì mà phiền, mấy đứa tới là cô vui rồi." Cô giáo mỉm cười bước tới, ánh mắt rơi vào tay nàng, kinh ngạc chỉ hai người rồi chợt nhìn sang Phó Lâm Lăng, ngập ngừng nói, "Đây là..."
"Bạn học." Lâm Nhiễm buông tay ra, lập tức giải thích, "Bạn học chung lớp 12 của em."
"À, ra là bạn cùng lớp à, cô còn tưởng là bạn gái của em không đó."
"Không phải, em còn độc thân mà." Lâm Nhiễm cười nói.
"Cô dẫn em đi xem tranh ha?"
"Mong mà không được ạ." Lâm Nhiễm quay đầu nhìn Phó Lâm Lăng.
Phó Lâm Lăng xua tay: "Cậu đi đi, tớ đi dạo một mình cũng được."
"OK." Lâm Nhiễm đoán một mình cô có lẽ sẽ thoải mái hơn, nên tách ra hành động.
Phó Lâm Lăng thất thần đi dạo khắp nơi, rẽ sang một góc nọ thì thoáng thấy Lâm Nhiễm với cô giáo đang đứng trước một bức tranh, vẻ mặt có hơi ngưng trọng.
"Đây là tranh A Ly vẽ."
"Đúng là phong cách của chị ấy... giờ chị ấy ổn không ạ?" Lâm Nhiễm hỏi.
"Ừm, giờ con bé đang du học, mỗi ngày hết vẽ tranh thì đi du lịch khắp nơi vậy thôi đó."
Lâm Nhiễm lặng lẽ đứng đó với ánh mắt phức tạp, đó là nét mặt mà Phó Lâm Lăng chưa từng nhìn thấy.
"Lâm Nhiễm này, con bé có lén liên lạc với em nữa không?"
"Không có."
"Vậy thì tốt rồi, em cũng phải sống vui sống khoẻ nha, đừng có gánh nặng tâm lý, muốn làm gì thì làm đó."
"Vâng."
Phó Lâm Lăng xoay người rời đi, tìm một chỗ ngồi xuống.
Lúc Lâm Nhiễm đi tới, nhìn thấy dáng người thẳng tắp cầm bình giữ nhiệt uống nước ấm của cô, khiến nàng không khỏi bật cười: "Cậu ngâm kỷ tử ở trỏng à?"
"Không phải, là bách hợp."
"Cậu ngâm thật đấy à? Bách hợp có tác dụng gì?" Lâm Nhiễm nở nụ cười.
"Ấm phổi giảm ho, thanh nhiệt an thần."
"Mấy bữa nay cậu bị ho hả?"
"Có chút mất ngủ."
"Sao mất ngủ?"
"Tớ cũng không biết nữa."
Bên ngoài trời mưa to, Lâm Nhiễm chọn một nhà hàng gần đó, hai người đi bộ hơn mười phút, mặc dù có mang ô nhưng ống quần lại ướt nhẹp, trông có hơi nhếch nhác.
Khi ngồi xuống, Phó Lâm Lăng đưa một túi khăn giấy cho nàng lau ống quần.
Ăn xong, mưa vẫn chưa tạnh, Lâm Nhiễm đề nghị tìm một chỗ trú mưa.
Trong quán cà phê, Lâm Nhiễm bưng một tách cà phê nóng hỏi: "Cậu không gọi thật à?"
"Tớ có cái này là đủ rồi." Phó Lâm Lăng trỏ cốc nước ấm được đổ ra từ bình giữ nhiệt.
Lâm Nhiễm cười cười, quay đầu nhìn màn mưa bên ngoài, cửa sổ dính đầy bọt nước, cũng không biết khi nào mới tạnh mưa.
"Sao cậu không hỏi tớ."
"Hỏi cái gì?" Phó Lâm Lăng hoang mang nhìn nàng.
"Cậu cũng nghe được mà, đối thoại của tớ với cô ấy."
"Cậu thấy tớ hả?"
Lâm Nhiễm cong môi: "Cậu đứng đấy như cây cột vậy, tớ không thấy cũng khó đó."
Phó Lâm Lăng cười gượng: "Tớ ngại hỏi."
"Vậy cậu tò mò không?" Lâm Nhiễm hỏi.
Phó Lâm Lăng suy nghĩ một lúc lâu mới nói: "Tò mò, tớ rất tò mò."
Lâm Nhiễm nhếch môi, nếu lúc đầu Phó Lâm Lăng mở miệng hỏi, có lẽ nàng sẽ không trả lời, nhưng đối phương lại không hỏi gì cả, thế là khơi dậy ý muốn giãi bày trong nàng.
"A Ly lớn hơn tớ một tuổi, chị ấy là em họ của cô tớ, cũng rất có thiên phú nữa."
Phó Lâm Lăng chợt nhớ lúc trước nàng từng nói hồi đại học mới nhận ra mình thích con gái, nhỏ giọng hỏi: "Chị ta là bạn gái cũ của cậu sao?"
Lâm Nhiễm cười khổ lắc đầu: "Nói đúng hơn thì trên tình bạn dưới tình yêu."
Nàng với A Ly gặp nhau ở phòng giáo viên, vì cùng chuyên ngành nên hai người liên lạc dần nhiều hơn, nàng rất thích tranh của A Ly, rồi chẳng biết tự khi nào mà họ trở nên thân thiết.
A Ly là một người ít nói, không thích người khác đến gần mình, nhưng Lâm Nhiễm lại ngoại lệ.
Nhưng sau đó, Lâm Nhiễm cảm thấy có hơi không ổn, A Ly quá chiếm hữu nàng, một khi nhìn thấy nàng thân thiết với người khác, cô ấy sẽ hờn dỗi rồi tự làm tổn thương mình.
Nàng không biết phải làm sao, ngay cả việc kết bạn cũng phải lén la lén lút, người ngoài còn tưởng rằng hai người đang yêu nhau.
Cuối cùng có một lần, A Ly tỏ tình với nàng, nhưng thiện cảm của nàng ngày một hao mòn, thay vào đó là sợ hãi và e ngại nên đã từ chối A Ly.
Tối hôm đó A Ly được đưa vào bệnh viện và sau đó cô ấy ra nước ngoài.
"Tớ có đi bệnh viện thăm chị ấy, thấy chỗ này... có vết sẹo." Lâm Nhiễm chỉ vào cổ tay, giọng điệu khẽ run, "Cậu nói xem, chị ấy thích tớ làm gì chứ... tớ cũng có tốt gì đâu..."
Phó Lâm Lăng trầm mặc không lên tiếng.
Cô nhìn Lâm Nhiễm, hàng mi dày che đi đôi mắt biết cười, cả người rơi vào trạng thái mong manh dễ vỡ.
"Lâm Nhiễm."
"Hm?" Lâm Nhiễm ngẩng đầu nhìn cô.
"Tớ ôm cậu một chút được không?" Phó Lâm Lăng hỏi.
Lâm Nhiễm chậm rãi chớp mắt, nhưng còn chưa kịp trả lời thì một bóng đen đã ập vào trước mặt nàng, cơ thể cảm nhận được hơi ấm.
Cái ôm chỉ kéo dài vài giây thôi là Phó Lâm Lăng đã lịch sự lui về một khoảng cách an toàn.
Trong mấy giây đó, Lâm Nhiễm thậm chí còn cảm giác được đối phương vỗ về mình hai cái.
Nàng nhìn Phó Lâm Lăng không nói một lời, bỗng bật cười.
Phó Lâm Lăng chọn chiến thuật uống nước.
"Cậu đang an ủi tớ đó hả?" Lâm Nhiễm chống cằm, cười tủm tỉm hỏi.
"Tớ đang ôm cậu."
Lâm Nhiễm khựng lại một chút, rất khó cân nhắc liệu trong giọng điệu bình tĩnh này có chứa chút ám muội nào không.
"Vận đào hoa duy nhất của tớ đó, lúc sau thì không rảnh yêu đương." Lâm Nhiễm nói xong rồi nhấp một ngụm cà phê đắng.
Phó Lâm Lăng gật đầu.
"Cậu không định có qua có lại, nói xíu về vận đào hoa của cậu cho tớ biết à?" Lâm Nhiễm buồn cười nói.
"Tớ á?" Phó Lâm Lăng trầm ngâm, "Cũng có vài người theo đuổi tớ ."
"Không có cảm tình với ai hết hả?"
"Có."
Thì ngay khi Lâm Nhiễm kể chuyện xong, tự nhiên cô cảm thấy rất hâm mộ rất ghen tị với cái người tên A Ly, người đó có được Lâm Nhiễm tán thưởng và ưu ái, nhưng lại không thể đối xử tốt với nàng.
Trước giờ cô chưa từng nghĩ đến khả năng được ở bên Lâm Nhiễm, nhưng ngay khi đó, cô nghĩ, nếu là mình...
"Vậy sao hai người không ở bên nhau?" Lâm Nhiễm nghiêng người về phía trước, mặt đầy vẻ hóng hớt.
Phó Lâm Lăng nhấp một ngụm nước bách hợp thanh nhiệt an thần.
Ngay lúc Lâm Nhiễm tưởng rằng cô sẽ không trả lời, cô mới nhẹ giọng nói: "Bởi vì cậu ấy không thích tớ."
"Thảm thế, vậy là yêu đơn phương hả? Ai á? Tớ quen không?"