"Rốt cuộc tớ để lại ấn tượng gì trong lòng cậu thế này."
**
Yên sau có gió thổi qua rất thoải mái nhưng có hơi giày vò hai cái chân, đầu gối thỉnh thoảng chạm vào bắp chân đối phương và cong chân lâu nên cũng hơi mỏi.
Có vẻ Phó Lâm Lăng cũng nhận ra được vấn đề này, nói: "Xin lỗi, lúc đi làm tớ toàn là đi xe điện, nên tối nay mới chạy thẳng từ bệnh viện đến đây, hay để tớ gọi xe cho cậu nhé."
"Không sao, cũng vui lắm."
"Thật à?" Phó Lâm Lăng không khỏi quay đầu nhìn mặt nàng.
"Ấy ấy ấy, cậu nhìn đường cho đàng hoàng vào!" Lâm Nhiên hoảng sợ nói.
Phó Lâm Lăng lại quay đầu đi, khóe môi hơi cong lên.
Đưa nàng đến cổng chung cư rồi hai người chào tạm biệt nhau, sau đó Phó Lâm Lăng đạp xe về nhà, gần đến nhà thì hết điện, cô đẩy xe đi được hơn mười phút thì chợt nhớ ra hình như gần đây có một tiệm cá cảnh lớn hơn.
Cô mua một cái bể cá và một máy bơm oxy, đặt thêm mấy viên đá nhiều màu với một vài dụng cụ đẹp mắt vào rồi đặt cá vào đó, nhìn chúng nó bắt đầu bơi lượn trong nước.
Ngôi nhà ảm đạm giờ đây cũng có vẻ sống động hơn.
*
Cuối tuần thời tiết rất đẹp, Phó Lâm Lăng thức dậy làm bữa sáng, sau đó ngồi ở ban công phơi nắng đọc sách, dưới lầu có mấy đứa trẻ đang chơi đùa có chút ồn, nên cô cầm sách đi thư viện.
Không ngờ lại gặp được Triệu tiểu thư.
Triệu tiểu thư là một trong những bệnh nhân của cô, điều trị được hai lần rồi không biết từ đâu mà có được WeChat của cô, hay tìm cô trò chuyện. Lúc đầu chỉ hỏi về một ít vết thương và biện pháp bảo vệ, cô cũng nghiêm túc trả lời.
Sau đó thì nói về chuyện thường ngày, Phó Lâm Lăng không có hoạt động giải trí gì mấy nên cô không có nhiều mối quan hệ xã giao, ngoại trừ đồng nghiệp, hầu như không có ai tìm cô nói chuyện phiếm, vì xuất phát từ lịch sự nên cô cũng sẽ đáp lại Triệu tiểu thư vài lời.
Nhưng không ngờ Triệu tiểu thư lại hiểu sai, rồi tỏ tình với cô.
Bất ngờ như thế đấy.
Từ khi giảm cân, đúng là có rất nhiều người tỏ tình với cô nhưng phần lớn là nam giới, nữ giới thì hầu như không có.
Cô gần như không phân biệt được người ta có ý gì với mình hay không.
Nhớ khi tốt nghiệp, có một đàn em ấm ức hỏi cô rằng: "Em thích chị lâu như vậy mà chị không nhìn ra à?"
Thực sự là cô không nhìn ra, bởi vì cô dành hết thời gian cho việc học, thậm chí cô còn chẳng thích một ai, thì làm sao cô biết ai thích mình.
Lời tỏ tình của Triệu tiểu thư thì rất thẳng thắn, cô ấy nói muốn hẹn hò với cô và thậm chí là kết hôn.
Việc hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới trong hai năm gần đây đã mang lại hy vọng cho nhiều người, nhưng dù sao cũng là thiểu số, và xung quanh cô không có người bạn đồng tính nào nên cô cũng không quan tâm lắm.
Nên là vấn đề hôn nhân hoàn toàn không nằm trong phạm vi cân nhắc của cô.
Cô đã từ chối Triệu tiểu thư trên WeChat, nhưng ai ngờ Triệu tiểu thư lại đến bệnh viện tỏ tình với cô thêm lần nữa.
Vẫn bị cô từ chối.
Kể từ đó, Triệu tiểu thư không còn đến nữa.
Cũng không ngờ sẽ gặp nhau ở đây.
"Bác sĩ Phó." Triệu tiểu thư chủ động chào hỏi.
"Chào." Phó Lâm Lăng suy nghĩ một lúc rồi hỏi, "Dạo này không thấy cô đến điều trị, cô làm răng xong rồi à?"
"Tôi có bạn gái rồi." Triệu tiểu thư nói, "Chúng tôi lấy kết hôn làm tiền đề khi hẹn hò."
"Chúc mừng."
"Cảm ơn."
Trò chuyện vài câu đơn giản rồi Triệu tiểu thư rời đi, Phó Lâm Lăng nhìn bóng lưng của cô ấy đi đến cổng, sau đó nắm tay một cô gái.
Cô nhìn đi chỗ khác, thầm nghĩ tốc độ này còn nhanh hơn cả xem mắt... từ từ đã.
Xem mắt?
Cô nghĩ tới Lâm Nhiễm.
Lâm Nhiễm đi xem mắt là để tìm đối tượng kết hôn sao?
Mà có vẻ hai người các cô không có khả năng lắm, vậy liệu Lâm Nhiễm có tìm cô bạn gái khác rồi kết hôn không?
Hình như cô đọc sách không vô nữa.
Cô nhớ tới cái ngày dì Vương giới thiệu đối tượng xem mắt cho cô cách đây nửa tháng.
Lời từ chối vừa đến bờ môi, lại bỗng nghe thấy hai chữ "Lâm Nhiễm".
Lâm Nhiễm?
Cái tên ấy thật quen thuộc.
Sau đó nghe dì Vương lải nhải: "Con bé nó trắng trẻo xinh xắn mà còn cao ráo, vẽ đẹp này lại còn nhiều fans nữa."
Vẽ đẹp... đừng nói là trùng hợp vậy nhé, chính là người mà cô đang tưởng sao?
Trời xui đất khiến, cô đồng ý gặp gỡ người ta.
Lại trùng hợp lạ thường khi người đến lại chính là Lâm Nhiễm trong tưởng tượng của cô.
Là cô bạn tính tình xởi lởi, hết đỗi phóng khoáng mà bắt mắt đến lạ thường ấy.
Nhiều năm không gặp, cô cũng tò mò không biết đối phương bây giờ trông như thế nào, trong niềm vui gặp lại cô dần quên mất mục đích của buổi xem mắt hôm đó.
Nhưng ngoại trừ lần trước gọi cô đi ăn cùng Liên Phương ra thì Lâm Nhiễm chưa từng chủ động liên lạc với cô lần nào nữa, có lẽ là vì nàng không có hứng thú với cô.
Cô không dám chủ động làm phiền nàng.
Còn về việc yêu đương... có nằm mơ cô cũng không dám tưởng.
Về đến nhà, cô cho sườn với ngô đã mua vào nồi bắt đầu hầm canh. Sau đó, cô ngồi trên ghế sofa đọc sách một lúc mới vào bếp múc súp ra bát, xào thêm một đĩa măng tây rồi lặng lẽ ăn một mình.
Có đồng nghiệp gọi điện cho cô: "Bọn em đang đi ăn này, chị có muốn đi cùng không?"
"Tôi đang ăn, các cô chơi vui vẻ." Phó Lâm Lăng nói.
"Lát nữa đi karaoke, chị đi không?"
"Tôi không biết hát, không đi đâu."
Đồng nghiệp buồn bực cúp điện thoại.
Sau khi Phó Lâm Lăng ăn xong, cô cũng cho cá nhỏ ăn, thất thần nhìn thoáng căn phòng, có chút nặng nề. Lại nghĩ tới cô từng nói với Lâm Nhiễm rằng mình là người vô vị, cô lại cảm thấy con người mình thật sự rất tẻ nhạt.
Cô suy nghĩ một lúc, gọi lại cho đồng nghiệp, lấy chìa khóa đi ra ngoài.
Dù gì cũng giết thời gian nên đi nghe bọn họ hát cũng được.
Cô bước vào phòng, bên trong có khoảng mười người, bao gồm cả cộng sự của cô, y tá Tần.
"Bác sĩ Phó cũng đến luôn hả, quá trời quá đất rồi nha!" Y tá Tần mỉm cười nói.
"Nào nào, bác sĩ Phó, mau tới thể hiện giọng hát của mình đi."
"Tôi không biết hát thật, tôi chỉ muốn nghe mọi người hát thôi." Phó Lâm Lăng xua tay, ngồi vào một góc, tỏ rõ mình chỉ là người nghe.
Nhưng người nghe này có chất lượng cực kỳ cao, dù họ có hát hay hay không thì cô cũng nghe mà không nghịch điện thoại di động.
Ngồi một lúc, thấy rượu sắp hết nên cô đứng dậy đi ra quầy tính tiền, "Làm phiền đưa đến phòng 207."
Quét mã xong, chợt cảm giác phía sau như có ai đó đang tới gần, sau đó thấy bên cạnh có một cái đầu nghiêng về phía cô.
"Là bác sĩ Phó thật này."
Phó Lâm Lăng quay lại thấy Lâm Nhiễm, hơi bất ngờ: "Sao cậu lại ở đây?"
"Mẹ tớ dẫn bạn tới hát karaoke, tớ theo ăn theo uống theo hộ tống, còn cậu?" Lâm Nhiễm dứt lời thì đẩy cô sang bên cạnh một chút và thanh toán.
"Tụ họp với đồng nghiệp." Phó Lâm Lăng đợi một lát rồi cùng nàng đi ra ngoài.
"Trùng hợp thật."
"Ừm phải đó."
"Vậy tớ đi trước nha." Lâm Nhiễm ôm mấy túi hạt dưa đậu phộng nói.
"Được."
Phó Lâm Lăng trở về phòng, phục vụ đã mang đồ uống đến, y tá Tần nói: "Cảm ơn rượu của bác sĩ Phó nhá, nào nào, mọi người cụng ly!"
Ngày mai là thứ bảy nên mọi người đều uống thỏa thích.
"Ủa? Ai vậy?" Có người chỉ ra bên ngoài hỏi.
Mọi người nhìn sang thì thấy một cô gái đang ghé vào cửa, dùng tay chặn ánh sáng như đang tìm người.
Phó Lâm Lăng sửng sốt một chút, vội vã bước đến mở cửa.
Lâm Nhiễm lập tức cười rạng rỡ: "Xem ra tớ nhớ không lầm, cậu ở trong phòng này."
"Ai vậy bác sĩ Phó?" Y tá hỏi.
"Bạn cùng lớp của tôi." Phó Lâm Lăng nói.
Lâm Nhiễm đứng ngoài cửa vẫy tay với mọi người: "Chào mọi người nha."
"Vào chơi chung này." Mọi người tưởng là Phó Lâm Lăng dẫn bạn đến đây chơi, thế là có mấy người tiến lên kéo Lâm Nhiễm vào.
Phó Lâm Lăng vốn định giúp Lâm Nhiễm giải vây, nhưng nhận ra nàng thích nghi rất tốt, nhanh chóng hoà nhập với mọi người, người khác bảo nàng chọn bài hát, nàng cũng chọn thật.
Quả là như cá gặp nước.
Dù Phó Lâm Lăng có tu luyện thêm một trăm năm nữa thì cũng khó đạt tới cảnh giới này.
Khi Lâm Nhiễm hát, có một đồng nghiệp nam nhỏ giọng nói với Phó Lâm Lăng: "Bạn cô hát hay thật."
"Ừ." Phó Lâm Lăng chăm chú nhìn nàng hát, thì thầm, "Giải nhất hội thi tiếng hát học đường mà."
"Cô ấy có bạn trai chưa?"
Nghe vậy, Phó Lâm Lăng kinh ngạc một chút, quay đầu nhìn anh ta: "Không có, cậu ấy không thích đàn ông."
Đồng nghiệp nam tiếc nuối thở dài một hơi rồi hỏi: "Vậy cô ấy thích cô à?"
Phó Lâm Lăng lắc đầu: "Cậu ấy không thích người như tôi."
Trong phòng vang lên tiếng vỗ tay như sấm, Phó Lâm Lăng nhìn sang thì thấy Lâm Nhiễm đã hát xong một bài, thế là cũng vỗ tay theo.
Giữa những lời khen không ngớt, Lâm Nhiễm đưa micro cho người khác, liếc nhìn Phó Lâm Lăng, mỉm cười nháy mắt với cô.
Phó Lâm Lăng cảm thấy có hơi nóng, nhiệt độ trong phòng quá cao, cô đứng dậy đi về phía trước, Lâm Nhiễm cũng theo sau.
"Tớ ra hít thở không khí một lát, cậu có muốn chơi thêm chút nữa không?" Phó Lâm Lăng hỏi.
"Không đâu, tớ cũng muốn nghỉ ngơi chút, tớ ù hết cả tai rồi." Lâm Nhiễm ngồi xuống ghế sofa ở khu vực nghỉ ngơi, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, "Cậu ngồi không?"
Phó Lâm Lăng ngồi xuống, vẫn cảm thấy hơi nóng.
Lâm Nhiễm thấy cô xắn tay áo sơ mi, lộ ra hai cánh tay trắng nõn, gân xanh ở cổ tay kéo dài tới mu bàn tay, xương ngón tay vừa tinh tế vừa dài, nàng lại bắt đầu giơ bút vẽ trong đầu.
Ngồi một lúc, không ai nói với ai câu nào, Phó Lâm Lăng không còn nóng như vừa nãy nữa, nhưng cô vẫn không rời đi.
Lúc này, Lâm Nhiễm đứng dậy, bước đến bên cạnh máy gắp thú nhìn một lúc, sau đó quét mã đổi mấy đồng xu, quay đầu lại mong chờ hỏi cô: "Cậu muốn gấu bông không?"
"Tớ tin. Cậu từng gắp rất nhiều gấu bông xấu, con nào không thích thì bày hàng bán xong rồi dụ người ta mua, cũng kiếm được bộn tiền." Phó Lâm Lăng nói.
Lâm Nhiễm từ từ mở to mắt, không thể tin được hỏi: "Tớ còn làm loại chuyện này nữa á?!"
"Ừm."
"Xong rồi xong rồi, rốt cuộc tớ để lại ấn tượng gì trong lòng cậu thế này." Lâm Nhiễm đau đớn nói.
Phó Lâm Lăng khẽ mỉm cười.
"Vậy còn số tiền tớ kiếm được thì sao?" Lâm Nhiễm gạn hỏi.
"Vương Triết mách giáo viên, nên cậu đành phải trả tiền lại cho các bạn học, sau đó mang mấy con gấu xí về nhà."
"Ối giời, Vương Triết đáng ghét thật đó!"
"Đúng vậy." Phó Lâm Lăng cũng hơi bất mãn.
Suýt nữa thì, cô có thể giữ được một con gấu xí rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]