"Con người tớ thật vô vị."
**
Suốt buổi ăn ba người tán gẫu rất vui vẻ, Phó Lâm Lăng vẫn khá ít nói, nhưng hai người còn lại đều biết tìm chủ đề cho cuộc trò chuyện, dù không tham gia đối thoại cũng không khiến người ta cảm thấy xấu hổ hay nhàm chán.
Phó Lâm Lăng uống nước ấm, nghe hai người trò chuyện về giới giải trí, ai nấy cũng hớn hở và hoạt bát.
Thời còn cắp sách đến trường, Liên Phương đã mê đu idol, sơ hở là luyên thuyên đủ thứ về giới giải trí, làm mấy người xung quanh phải nghe đầy tai.
Phó Lâm Lăng thì không bao giờ tham gia vào những chủ đề như vậy.
Không phải cô không thích nói chuyện này, mà là cô không dám.
Ai cũng có những người bạn tốt của riêng mình, chúng lớn dần lên như những nhánh cây, phát triển và mở rộng, tiếp xúc với các bạn khác, cuối cùng hoà mình với nhau.
Mà Phó Lâm Lăng thì không có bạn.
Lúc nào cô cũng một thân một mình, luôn bị dồn vào một góc khuất với các hoạt động tập thể.
Cô đã quen với việc dành toàn bộ thời gian cho việc học từ lâu rồi, chỉ có thế cô mới lờ đi những phiền muộn khác.
Nhưng có một lần, trong giờ tự do hoạt động của tiết thể dục, cô về lớp để làm bài tập, ngoài cô ra thì còn một người nữa đang ngủ trên bàn.
Đó là học sinh chuyển trường Lâm Nhiễm, nàng như có một lực hấp dẫn nào đó, vừa đến là đã hòa nhịp với mọi người và thậm chí còn làm thân với các bạn lớp khác.
Cô hâm mộ năng lực này, nhưng lại không dám chủ động bắt chuyện.
Bấy giờ, lại có thêm mấy nữ sinh cười nói rôm rả bước vào, là lớp phó văn nghệ Vương Triết, nhìn thấy Phó Lâm Lăng đang đọc sách, bèn xì xào bàn tán: "Đó, con mọt sách lại học bài nữa kìa, hồi nãy mấy cậu thấy cái tướng chạy của cậu ta không? Chẳng khác gì con gấu cả, tớ còn cảm thấy mặt đất như vang tiếng phịch phịch luôn á, hahaha."
Một người khác nói đùa: "Tớ còn tưởng là bức tường di động cơ đấy!"
Đám người cười khúc khích.
Ngón tay Phó Lâm Lăng siết chặt cuốn sách, vờ như không nghe thấy, vùi đầu thật sâu tiếp tục đọc sách.
"Ồn chết đi được." Ngay lúc này, người đang ngủ chợt tỉnh lại, híp mắt chống cằm nói: "Vương Triết, sao tôi không biết cái mồm của các cậu lại khủng cỡ đó vậy, lúc Bàn Cổ khai thiên lập địa nhỡ tay bổ đôi cái mõm của các cậu ra, nên giờ vẫn chưa kịp khâu lại phải không?"
"Mày mắng ai đấy?"
"Tôi không mắng ai hết, tôi chỉ mắng chó thôi."
Vương Triết cả giận nói: "Lâm Nhiễm! Mày tưởng mày có gì hơn người hả, cũng chỉ được cái đẹp thôi, thành tích cũng có hơn ai đâu! Tao ngứa mắt mày lâu lắm rồi đó, ngày nào cũng õng a õng ẹo, cười nói giỡn hớt với bọn con trai, còn lén nhuộm tóc đeo khuyên tai nữa, chẳng ra thể thống gì cả!"
Đúng lúc đó Liên Phương cũng về lớp, vừa thấy hai người cãi nhau, không nói một lời gia nhập cuộc chiến, cuối cùng ai cũng góp mặt trong danh sách phạt quét dọn vệ sinh của thầy chủ nhiệm.
Kể từ ngày đó, Vương Triết và Lâm Nhiễm tồn tại mâu thuẫn, mà dường như họ đã quên mất lý do cãi vã ban đầu là gì.
"Nếu không phải chúng ta già rồi thì tớ đã ra nước ngoài đu concert từ đời nào." Giọng nói của Liên Phương kéo suy nghĩ của Phó Lâm Lăng quay về thực tại.
"Cái đó mà cậu gọi là già rồi sao? Phải gọi là nghèo mới đúng." Lâm Nhiễm cười nói: "Nếu cậu mà có tiền thì cậu đã rinh các oppa của cậu về nhà hát cho cậu nghe rồi."
"Đừng nói nữa, đừng nói nữa. Ai mà biết lớn lên sẽ thành bộ dạng như này đâu." Liên Phương cười đến mức suýt rơi nước mắt, "Như hai cậu thì tốt chán, đều độc thân, chả có gánh nặng gì."
Lâm Nhiễm và Phó Lâm Lăng nhìn nhau, cảm thấy hơi ngượng nghịu, dù sao hai người cũng vừa mới xem mắt mấy ngày trước.
Nàng nhấp một ngụm nước chanh rồi nhìn đi chỗ khác.
"Tớ no rồi, các cậu ăn từ từ đi, tớ phải bế con bé về ngủ." Liên Phương chỉ vào bé con đang ngủ gà ngủ gật.
"Còn cậu?" Lâm Nhiễm nhìn Phó Lâm Lăng, Phó Lâm Lăng gật đầu: "Tớ cũng lửng dạ rồi."
Ba người đi ra ngoài, Liên Phương nói: "Giờ vẫn còn sớm, hai cậu đi dạo tiếp đi, tớ về trước ha."
Lâm Nhiễm: "Tớ đưa cậu về nhà nhé?"
"Không cần đâu, nhà tớ kế bên luôn á, đưa cái gì mà đưa, cũng lâu lắm không gặp nhau, cậu đi dạo với Phó Lâm Lăng đi. Phó Lâm Lăng, lần sau gặp nha." Liên Phương đẩy xe nôi rời đi.
Lâm Nhiễm nhìn đồng hồ: "Đi dạo không?"
"Tối nay cậu không làm việc à?" Phó Lâm Lăng hỏi.
"Ừm, định nghỉ ngơi một thời gian xử lý chuyện nhà rồi mới làm việc tiếp, tớ muốn mua quà cho mẹ, cậu muốn đi cùng không?"
"Được." Phó Lâm Lăng đi dạo quanh trung tâm thương mại với nàng, ra sức tìm chủ đề, "Tớ nghe dì Vương nói giờ cậu là đại hoạ gia."
"Cậu đừng nghe bà ấy chém gió, mỗi lần bà ấy thấy tớ vẽ tranh là gọi tớ họa gia. Thấy tớ viết chữ thì bảo tớ là thư pháp gia. Thấy tớ mua chậu hoa bèn nói là nghệ thuật gia." Lâm Nhiễm dở khóc dở cười.
Khoé môi Phó Lâm Lăng khẽ cong lên: "Nhưng cậu vẽ tranh đẹp thật mà, chữ viết cũng đẹp, bảng tin năm 12 toàn là cậu làm, nào là vẽ nào là viết. Chỉ có một lần Vương Triết làm, xấu muốn chết không ai thèm xem."
Lâm Nhiễm cười rộ lên: "Này mà cậu cũng nhớ à?"
"Tớ ngồi bàn cuối mà."
Vừa quay đầu lại là thấy rồi.
"Phải ha."
Lâm Nhiễm bước vào cửa hàng ghế massage thử mấy mẫu, sau đó chỉ vào cái màu đỏ sậm nói: "Cậu thử cái này giúp tớ xem."
Phó Lâm Lăng ngồi xuống, cảm giác không tồi, Lâm Nhiễm cũng thấy ổn, nên trực tiếp đặt hàng. Đưa địa chỉ cho nhân viên, hẹn thời gian giao hàng tận nhà rồi bước ra ngoài.
"Sinh nhật mẹ cậu hả?" Phó Lâm Lăng hỏi.
"Không phải, quà cưới của mẹ tớ đấy."
Phó Lâm Lăng tò mò nhìn nàng.
"Mùa xuân thứ hai của cụ nhà tớ." Lâm Nhiễm cười nói.
"Vậy... chúc mừng." Phó Lâm Lăng nhỏ giọng nói.
"Phì, cậu đừng khẩn trương, bà ấy ly dị lâu rồi, từ cái hồi tớ học 12 ấy, không thì tớ cũng không chuyển tới Dục Bắc."
Phó Lâm Lăng chấn động, không ngờ hoàn cảnh gia đình lúc ấy của nàng lại vậy.
Cô cho rằng Lâm Nhiễm sống trong một gia đình rất hạnh phúc, nên mới luôn nở nụ cười trên môi, luôn lạc quan và mang năng lượng tích cực như thế.
Có người phát tờ rơi ngoài khu thương mại, Lâm Nhiễm nhìn quảng cáo phòng tập gym rồi nói: "Hôm nay tớ xem ảnh tốt nghiệp của các cậu ở nhà Liên Phương á, cậu bây giờ với cậu của năm đó như hai người khác nhau vậy. Tớ tò mò lắm luôn ấy, làm sao mà cậu giảm cân được thế? Cái này tớ hỏi được không?"
Phó Lâm Lăng gật đầu: "Tớ vận động."
"Chỉ có vận động thôi hả?"
"Còn có chế độ ăn uống nữa."
"Thế thì vất vả lắm nhỉ." Lâm Nhiễm vỗ vỗ cánh tay cô, "Nhưng cũng may là cậu thành công, tớ nể cậu thật đó!"
Phó Lâm Lăng khẽ mỉm cười: "Tớ cũng khâm phục cậu lắm."
"Tớ thì có gì mà khâm phục?"
Phó Lâm Lăng cười cười không nói gì, ánh mắt rơi vào các quầy hàng chợ đêm phía trước.
Lâm Nhiễm cũng nhìn thấy, nàng không thể cưỡng lại được mấy quầy hàng như này, trước kia còn bị phạt tội đến trễ vì mãi lo dạo chợ đêm.
Nàng đứng trước một quầy trang sức, thử khuyên tai xong rồi đến nhẫn, không thấy thứ gì ưng mắt nên chuyển sang quầy tiếp theo, dạo hết quầy này đến quầy khác thì mới sực nhớ ra mình có bạn đồng hành, vừa quay lại đã thấy Phó Lâm Lăng đang đứng ở phía sau mình, ánh mắt luôn dõi theo nàng không rời.
"Cậu không thử à?"
"Tớ không hứng thú với mấy cái này lắm."
"Vậy cậu hứng thú với cái gì?"
"Ờm... Tớ không có hứng thú với thứ gì hết." Tự hỏi một lúc thì Phó Lâm Lăng có chút tự sa ngã, "Con người tớ thật vô vị."
"Làm gì có, tớ thấy cậu thú vị mà." Lâm Nhiễm nói.
"Thật không?"
"Ừm, ít nhất thì hai lần gặp mặt này, tớ cảm thấy rất vui."
Đôi vai Phó Lâm Lăng chợt thả lỏng: "Vậy thì tốt rồi."
"Đi thôi, mình qua bên kia xem thử đi." Lâm Nhiễm nắm lấy cánh tay cô chạy về phía trước, dừng lại trước tiệm cá cảnh, cúi người nhìn những con cá đủ màu sắc trong hộp, thỉnh thoảng kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc.
"Đẹp quá."
Phó Lâm Lăng quay sang nhìn góc mặt nghiêng của nàng, lại nói với chủ tiệm: "Tôi muốn mua cá."
"Cô muốn mua con nào?" Chủ tiệm hỏi.
"Cậu chọn giúp tớ được không?" Phó Lâm Lăng hỏi Lâm Nhiễm.
"Con này đi, nhìn màu của nó đặc biệt thật, con này cũng đẹp, còn có con này con này với con này nữa." Lâm Nhiễm liền tay chỉ mấy cái, đều được Phó Lâm Lăng mua hết.
"Mà cậu không mua sao?" Phó Lâm Lăng hỏi.
"Tớ nuôi không nổi đâu, nuôi con nào chết con đó, nên là tớ không gây họa cho bọn nó vậy." Lâm Nhiễm nói.
Phó Lâm Lăng ôm hộp cá đi dạo với nàng thêm một lúc thì Lâm Nhiễm mới đề nghị về nhà.
"Nhà cậu ở đâu?" Phó Lâm Lăng hỏi.
"Vườn hồng."
Phó Lâm Lăng tìm địa chỉ, phát hiện cách đây không xa lắm bèn nói: "Tớ đưa cậu về nha."
"Thôi phiền lắm."
"Cậu đứng đây chờ tớ nhé, xe đậu ở đây nhiều quá, để tớ đi tìm xe tớ một chút." Phó Lâm Lăng đưa hộp cá cho nàng, quay người đi hướng khác.
Lâm Nhiễm đứng bên đường đợi cô, cầm điện thoại chơi một lúc liền thấy xe ngừng trước mặt, bèn mở cửa ngồi vào ghế phụ.
Tài xế quay lại, hai người nhìn nhau ngơ ngác: "Ngại quá cô gì ơi, hôm nay tôi không chạy xe, tôi đang đợi vợ tôi, cô như vậy là tôi không biết giải thích sao với vợ tôi đâu."
"?"
Lâm Nhiễm vội xuống xe, lúng túng xin lỗi người ta, xoay người mới thấy Phó Lâm Lăng đội mũ bảo hiểm, lái xe đạp điện màu trắng, vững vàng dừng lại trước mặt nàng.
Lâm Nhiễm hoang mang: ??
"Lên xe nào." Phó Lâm Lăng đưa mũ bảo hiểm cho nàng.
Lâm Nhiễm: ???