"Chút chuyện nhỏ này sao mà cậu ấy biết được?!"
**
Hoá ra nàng vẫn còn nhớ.
"Thế mà cậu vẫn nhớ hả?" Phó Lâm Lăng ngạc nhiên.
Hai người là bạn cùng lớp chỉ vỏn vẹn một năm, không chơi chung với nhau mà cũng rất ít tiếp xúc nữa, nhiều năm không liên lạc như vậy, không nhận ra nhau mới là chuyện thường, nên Phó Lâm Lăng đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ lâu rồi.
"Cũng phải có ấn tượng chứ, đặc biệt là tên của cậu ấy, tớ nhớ hình như có lần tớ còn khen tên cậu với bạn cùng bàn nữa cơ." Lâm Nhiễm trả lời.
Phó Lâm Lăng rũ mắt, giấu đi ý cười trong đôi mắt mình.
"Với lại, tớ nhớ cậu không những là nữ sinh có thành tích tốt nhất A6, mà còn... cao nhất."
"Mập nhất." Phó Lâm Lăng thay lời muốn nói giúp nàng.
Lâm Nhiễm nở nụ cười: "Nhưng giờ cậu gầy vậy thì quả thật là thay hình đổi dạng mà, vừa nãy tớ cũng không dám nhận, còn tưởng rằng là cùng tên không đó."
Thì ra là đoán được tớ ngay từ đầu rồi à.
Phó Lâm Lăng uống một ngụm nước theo thói quen.
Nếu đã nhận ra nhau thì không thể tránh khỏi nhắc tới một vài bạn học cũ, Lâm Nhiễm hỏi: "Cậu còn nhớ Liên Phương không?"
"Nhớ, ngồi cùng bàn với cậu."
"Cậu ấy cũng làm việc ở đây, con gái cũng hai tuổi rồi, hồi trước còn hay hẹn nhau ăn cơm, giờ lấy chồng rồi nên cũng ít có thời gian gặp mặt, có gì lần sau hẹn cậu đi cùng được không?" Lâm Nhiễm nói.
"Được chứ."
"Giờ cậu còn liên lạc với bạn học cũ nào không?" Lâm Nhiễm hỏi.
"Không có." Phó Lâm Lăng lắc đầu, rồi lại uống nước tiếp.
Lâm Nhiễm nhớ trước kia cô là người trầm tính ít nói, hình như lúc nào cũng độc lai độc vãng, hành vi này ở thời trung học thích tụm năm tụm ba thì có vẻ hơi quái đản.
Nhưng đêm nay Phó Lâm Lăng có vẻ không còn cố ý lảng tránh đối thoại như trước nữa, vẫn có chút thay đổi.
"Tớ thích những ngày ở trung học Dục Bắc nhất, nhưng ra trường thì tớ mất liên lạc với nhiều người trong lớp lắm, lại còn không thể tốt nghiệp với các cậu, mà ngay cả ảnh tốt nghiệp chung cũng không có nữa, tiếc thật đó." Lâm Nhiễm cảm thán.
Năm 12 Lâm Nhiễm mới chuyển đến trung học Dục Bắc.
Năm đó, mối quan hệ giữa cha mẹ nàng rơi vào tình trạng nước sôi lửa bỏng, động chút là cãi nhau, sau đó Trương Ngô lại phát hiện một chuyện động trời, hòng tránh ảnh hưởng đến việc học của Lâm Nhiễm, nên bà ấy đã gửi nàng sang ở tạm nhà dì cả rồi học lớp 12 ở đó.
Nhưng học bạ vẫn còn ở chỗ cũ, nên nàng phải về trường cũ trước kỳ thi để thi đại học.
"Cậu làm việc ở đây bao lâu rồi?" Lâm Nhiễm hỏi.
"Tớ học đại học bên này, xong rồi làm việc ở đây luôn." Phó Lâm Lăng trả lời.
Lâm Nhiễm gật đầu: "Thêm WeChat đi, nói không chừng sau này còn tụ tập nhau đi chơi."
"Được."
Hình như bữa cơm này đã chuyển từ xem mắt thành họp lớp mất rồi.
Ăn cơm xong, Lâm Nhiễm nhìn thời gian, nói: "Cũng muộn rồi, tớ phải về làm việc nữa, hẹn cậu hôm khác nhé?"
"Được, để tớ đưa cậu về."
"Thôi, tớ bắt xe về được rồi, nhanh lắm." Nhà hàng cách nhà nàng cũng không xa mấy, nên nàng lười lái xe.
Phó Lâm Lăng không giỏi thuyết phục người khác, đành phải đi theo nàng ra ngoài cổng, cùng nhau chờ xe.
Một cơn gió thổi qua, váy Lâm Nhiễm khẽ đong đưa, Phó Lâm Lăng giơ tay che sau váy cho nàng, lại vô tình nhìn thấy một góc quần an toàn, trên đó có in dòng chữ -- nhìn con mẹ gì, cút cho bố.
Phó Lâm Lăng: "..."
Lâm Nhiễm xoay người định tự che váy thì gió đã ngừng, đúng lúc xe cũng đến, nàng vẫy tay chào: "Bái bai, lần sau gặp."
Phó Lâm Lăng gật đầu, nhìn nàng lên xe: "Lần sau gặp..."
*
Về nhà Lâm Nhiễm đi tắm, thay bộ đồ ngủ thoải mái, tiếp tục sảng khoái vẽ tranh.
Vẽ vời mấy ngày trời, cuối cùng bản thảo cũng được giao.
Lúc rảnh tay lại lướt thấy bài đăng của Liên Phương, thế là gọi cho đối phương: "Ở nhà có đàn ông không?"
"Chết bên ngoài rồi."
"Vậy giờ tớ qua nhé?"
"Come on!"
Lâm Nhiễm lười lái xe, lại gọi xe đi, mang hộp sữa bột đến gõ cửa.
"Tới chơi được rồi, còn mang theo gì nữa." Liên Phương mở cửa, nhiệt tình cầm đồ cho nàng, "Sao không có phần của tớ?"
"Lát nữa ra ngoài ăn đi, tớ bao."
"Nô tỳ tuân lệnh!" Liên Phương cười to, dẫn nàng vào phòng khách, nhóc tì đang chơi đồ chơi trong một khoảng trống nhỏ được hàng rào bao quanh trong phòng khách.
"Cục vàng, mau nhìn xem, dì Lâm của con lại đến thăm con này." Liên Phương nói.
Lâm Nhiễm ngồi ở ngoài hàng rào chọc nhóc tì chơi, liếc nhìn bộ dáng hiện tại của Liên Phương, mặc dù không có quá nhiều thay đổi, nhưng sau khi sinh con, vóc dáng không còn như trước, ánh mắt lộ rõ vẻ mỏi mệt hơn, ngày nào cũng bận rộn chăm sóc con, không có tâm trạng làm đẹp trang điểm.
Không hiểu sao nàng thoắt nghĩ đến Phó Lâm Lăng.
Không ngờ sau ngần ấy năm, Phó Lâm Lăng lại là người gần với độ tuổi ba mươi lý tưởng nhất của nàng.
"Cậu còn giữ ảnh tốt nghiệp cấp 3 không?" Lâm Nhiễm hỏi.
"Có chứ, sao cậu lại hỏi thế?"
"Tớ muốn xem một chút."
"Có mặt cậu trong đó đâu, xem làm gì?" Liên Phương nói thế nhưng vẫn đứng dậy đi vào phòng ngủ lục lọi, sau đó mang ra một cuốn album ảnh hơi cũ kỹ.
Bên trong có ảnh tập thể của tất cả các lớp 12.
Nàng lướt đến A6, chọc ngón tay vào từng người, Liên Phương cũng ghé lại xem, cùng nhau nhớ lại những người bạn học cũ này.
"Cậu còn nhớ cậu trai này không, lúc đó cậu ta cũng xem như đẹp trai nhất lớp, mà cũng không thoát khỏi cơn khủng hoảng tuổi trung niên, tốt nghiệp đại học xong là cậu ta đã bắt đầu rụng tóc béo phì rồi, thế mà hồi trước tớ còn crush cậu ta nữa chứ."
Lâm Nhiễm mỉm cười chỉ vào một cô gái ở hàng đầu tiên: "Bạn nữ này chạy nhanh dã man, lần nào cũng là cậu ấy chạy đến nhà ăn giữ chỗ cho chúng ta hết."
"Chứ còn gì nữa, nhỏ này này thích bà tám nhất, chuyện tình cảm gì trong lớp cậu ta cũng rõ như lòng bàn tay!"
Nghe vậy, ngón tay Lâm Nhiễm chậm rãi chỉ vào cô gái cao cao ở hàng cuối cùng, khuôn mặt mũm mĩm, không thấy rõ đường nét, tò mò hỏi: "Cậu ấy thì sao? Hồi trước cậu ấy có từng thích ai không?"
"Ai vậy?" Liên Phương cúi đầu nhìn tên ở phía dưới rồi đối chiếu vị trí tương ứng, nhưng cô ấy vẫn có chút hoang mang, "Phó Lâm Lăng?"
"Ừm."
"Để tớ nghĩ đã..." Liên Phương vắt óc suy nghĩ hồi lâu rồi lắc đầu, "Hình như tớ chưa từng nghe tin đồn gì của cậu ta, tớ nhớ hình như cậu ta không chơi với ai hết, chả ai biết gì về cậu ta."
"Là cậu ấy không chơi với ai sao?" Lâm Nhiễm hỏi.
"Không phải hả?"
"Có phải đâu, rõ ràng là bọn Vương Triết cười chê cậu ấy mập." Lâm Nhiễm nói.
"Thật á? Cậu còn nhớ mấy việc này luôn hả? Sao tớ không có chút ấn tượng nào hết vậy?" Liên Phương buồn bực nói.
"Bởi vì lúc đó tớ cũng có mặt ở đấy."
"Vậy à, nhưng hình như lúc đó không ai muốn chơi với Phó Lâm Lăng hết, cậu ta quái đản quá mà, cậu hỏi cậu ta mười câu, thì cùng lắm là cậu ta trả lời cậu được một câu. Mà cậu ta cũng là trò giỏi, cứ cảm thấy khó gần kiểu gì." Liên Phương nói xong thì nghe thấy nhóc tì bật khóc, cô ấy đành phải chạy đến dỗ con.
Lâm Nhiễm nhìn khuôn mặt mơ hồ trong ảnh, có thể nói là không hề liên quan gì đến khuôn mặt mà nàng nhìn thấy mấy ngày trước, chỉ có thể nhớ mang máng một dáng vẻ trong trí nhớ.
Trời nhá nhem tối, Liên Phương thay quần áo và ẵm con đi ăn cùng.
Vì có con nít theo nên không tiện đi xa, bèn xuống lầu tìm trung tâm thương mại gần đó, lấy số rồi xếp hàng.
Lâm Nhiễm nhớ lại lần trước nói tụ tập nhau như này phải gọi cho Phó Lâm Lăng, liền nói: "Mấy ngày trước tớ gặp bạn học cũ."
"Ai thế?"
"Phó Lâm Lăng."
"Phó Lâm Lăng? Phó Lâm Lăng mà ban chiều chúng ta nhắc đến ấy hả?!"
"Đúng rồi, cậu ấy cũng làm việc ở đây, giờ đang là nha sĩ."
"Có duyên thế à, sao gặp nhau hay vậy?"
Lâm Nhiễm không thể trả lời là đi xem mắt được, nếu không thì Liên Phương sẽ dò hỏi tới cùng, chưa kể chuyện này chưa chắc sẽ thành, từ khi biết là bạn cùng lớp, nàng cũng không nghĩ đến phương diện kia, thế là nàng nói: "Hàng xóm tầng trên nhà tớ đi trồng răng, nha sĩ làm răng cho bà là cậu ấy đó."
"Duyên phận là đây chứ đâu!"
"Cậu muốn gọi cậu ấy đi ăn cùng không?"
"Không thành vấn đề, hiếm khi gặp lại bạn học cũ trong cùng thành phố đấy." Liên Phương thích kết bạn, sau khi kết hôn vòng xã giao của cô ấy đã hẹp hơn rất nhiều, nên là cô ấy rất vui khi được gặp lại bạn cũ.
Lâm Nhiễm gọi điện thoại cho Phó Lâm Lăng: "Bác sĩ Phó, tớ đang ăn cơm với Liên Phương này, cậu có rảnh không, có muốn đến ăn cùng bọn tớ không?"
"Tớ mới tan làm, bây giờ tớ đến thì có muộn quá không?"
"Bọn tớ còn đang xếp hàng, nếu cậu có thời gian thì tới đi, nếu không thì không cần chạy một chuyến tới đây đâu." Lâm Nhiễm nói.
"Tớ rảnh, cậu gửi địa chỉ cho tớ đi."
"Được thôi."
Cúp điện thoại, Lâm Nhiễm gửi địa chỉ vào WeChat cho cô. Tên WeChat là tên của cô, trang cá nhân đều là các bài chia sẻ về bệnh viện hoặc giới thiệu ca bệnh, hầu như không có bài đăng gì về cuộc sống của cô.
"Tụi mình cũng không thân với cậu ấy, lát nữa gặp thì có xấu hổ lắm không?" Liên Phương hỏi.
"Chắc là không đâu." Lần trước nói chuyện khá vui, cũng không có vẻ xấu hổ gì cho lắm, Lâm Nhiễm nói: "Giờ cậu ấy không ít nói như trước nữa đâu."
"Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi." Liên Phương thở phào nhẹ nhõm, không biết nghĩ đến cái gì, tự nhiên quay phắt đầu nhìn nàng, "Không phải cậu nói lúc Vương Triết cười nhạo cậu ấy thì cậu cũng ở đó sao? Cậu không có cười theo đó chứ?"
"Không có."
"Vậy được rồi." Liên Phương yên tâm.
Khi đến lượt các cô, hai người bước vào bàn ngồi, Lâm Nhiễm chụp thực đơn rồi gửi cho Phó Lâm Lăng, hỏi xem cô có muốn gọi món gì không, nhưng không thấy phản hồi.
"Chắc đang lái xe ấy, để tớ gọi hai món trước, đợi cậu ấy đến rồi gọi thêm." Liên Phương nói.
"OK."
Hai người trò chuyện một lúc thì Phó Lâm Lăng gửi tin nhắn đến: 【 tớ đến rồi. 】
Lâm Nhiễm gửi số bàn cho cô rồi nói: "Cậu ấy tới rồi."
"Đâu?" Liên Phương quay đầu nhìn xung quanh, nhưng mãi mà không thấy người, cho đến khi có một thân ảnh đứng trước mặt cô ấy, cô ấy ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó nghiêng đầu tiếp tục tìm, "Đâu đâu? Sao chưa thấy tới?"
Lâm Nhiễm nhịn cười: "Tới rồi."
"Hả?" Liên Phương nghi hoặc nhìn nàng.
Lâm Nhiễm chỉ cô gái đứng bên cạnh mình.
Liên Phương kinh hãi nhìn mỹ nhân cao kiều trước mặt: "Cậu đang đùa tớ đó hả?!"
Nhìn thấy cô ấy kinh ngạc như vậy là Lâm Nhiễm vui rồi. Xem ra lúc đó nàng biểu hiện không tệ lắm, cũng không có hành động khoa trương như vậy, nếu không thì thật sự rất mất mặt.
"Ngồi đi." Lâm Nhiễm vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh.
Phó Lâm Lăng ngồi xuống, đối diện cô là một nhóc tì ngồi trên xe nôi, chếch bên là Liên Phương, cô gật đầu: "Chào cậu... Đã lâu không gặp."
"Cậu là Phó Lâm Lăng thật á?!" Liên Phương kinh ngạc che miệng, rồi vươn cổ nhìn kỹ mặt cô, thấp giọng hỏi: "Cậu phẫu thuật thẩm mỹ hả?"
"Không có." Phó Lâm Lăng lắc đầu.
"Vậy cậu... thay đổi nhiều quá đấy." Liên Phương khó tin nhìn cô, "Kết hôn chưa?"
Phó Lâm Lăng nhìn Lâm Nhiễm một cái, đoán rằng nàng sẽ không nói chuyện xem mắt cho cô ấy, sau đó trả lời: "Chưa."
"Độc thân?"
"Ừm."
"Độc thân cũng tốt, độc thân cũng tốt, nhưng tớ vẫn không tin vào hai mắt của mình luôn đấy, trời ạ, sao bây giờ cậu thay đổi nhiều quá vậy!"
Trong lúc Liên Phương giật mình thon thót thì bàn ăn cũng chậm rãi lên đủ món, Lâm Nhiễm vui vẻ nghe hai người tán dóc.
Liên Phương miệng không ngớt, kinh ngạc xong rồi là bắt đầu hỏi thăm tình hình hiện tại của đối phương, hỏi về địa điểm và thời gian làm việc, thậm chí còn nói đùa rằng sau này sẽ đến gặp cô để làm răng.
"Hai cậu muốn uống gì?" Lâm Nhiễm hỏi.
"Tớ uống nước chanh." Liên Phương nói.
Lâm Nhiễm nhìn sang Phó Lâm Lăng, Phó Lâm Lăng lấy bình giữ nhiệt từ trong túi ra: "Tớ có cái này rồi."
Liên Phương ngơ ngác nói: "Á, tự nhiên tớ nhớ tới lúc đi học, hình như ngày nào cậu cũng ôm cái bình giữ nhiệt hết."
"Ừm."
Lâm Nhiễm buồn cười hỏi: "Việc này mà cậu cũng nhớ à?"
"Đúng vậy, bởi vì lúc đó tớ suýt choảng nhau với người ta luôn rồi ấy, không phải lúc đó cậu đến tháng à, nên tớ đi lấy nước nóng giúp cậu, mà tự dưng lớp kế bên chen hàng, thế là tớ nhào vô cãi tay đôi với bọn đấy luôn, xong rồi Phó Lâm Lăng im im chen lên rót đầy nước vào bình giữ nhiệt cho bọn mình." Liên Phương hồi ức, "Giờ mới thấy, thật đúng là tuổi trẻ nhiệt huyết mà."
Lâm Nhiễm vui vẻ: "Còn có chuyện như vậy nữa à?"
"Tớ không nhớ." Phó Lâm Lăng nói.
"Cũng phải, điểm ký ức mỗi người mỗi khác mà, Liên Phương chỉ nhớ mỗi việc cãi nhau với người ta thôi." Lâm Nhiễm nói.
Liên Phương cười ha ha, còn con thì khóc hu hu, cô ấy vội vàng cho con ăn.
Lâm Nhiễm gọi đồ uống trên di động xong, vừa ngẩng đầu thì phát hiện Phó Lâm Lăng đang nghiêng đầu nhìn chằm chằm nàng, vẻ mặt muốn nói rồi thôi.
"Sao vậy?"
"Giờ mỗi lần đến tháng, bụng cậu còn đau nhiều không?"
"Hả? Đau thì có đau, nhưng hình như không có đau nhiều như trước." Lâm Nhiễm vô thức trả lời.
"Vậy là còn đau, lát nữa tớ cho cậu đơn thuốc bắc, cậu thử xem có hiệu quả không nhé?"
"Được, cảm ơn."
Lâm Nhiễm ngơ ngác gật đầu, trong lòng thì đang suy nghĩ -- chút chuyện nhỏ này làm sao mà cậu ấy biết được?!