Chương trước
Chương sau
"Lúc trước cậu ghét tớ lắm hả?"

**

Mẹ Phó phải trông tiệm nên chỉ ở một ngày là về, bố Phó ở đây một mình cũng kỳ và cũng không muốn trở thành bóng đèn của đôi vợ vợ son, vì vậy hai vợ chồng ăn sáng xong là tạm biệt cả nhà Lâm Nhiễm.

"Khi nào rảnh thì cùng Tròn Tròn về chơi nha con." Mẹ Phó kéo tay Lâm Nhiễm nói.

"Dạ, con biết rồi." Lâm Nhiễm cười tủm tỉm trả lời, nhưng không khỏi tò mò, "Tròn Tròn là nhũ danh của cậu ấy ạ?"

"Đúng vậy, vừa chào đời đã là một con nhóc bụ bẫm rồi."

Phó Lâm Lăng xấu hổ đẩy mắt kính.

"Thật hả? Em thấy Tiểu Phó gầy lắm mà." Trương Ngô ngạc nhiên nhìn Phó Lâm Lăng.

"Giờ mới vậy thôi chứ cái hồi đi học mập dữ lắm, mập đến nỗi nhỏ tự ti mà không dám chơi với ai luôn ấy." Mẹ Phó nói.

Nghe vậy, Lâm Nhiễm nhìn Phó Lâm Lăng đang đứng bên cạnh mình, nhớ lại lúc trước học chung một năm, mình với cậu ấy cũng không được xem là bạn bè và hầu như không có tiếp xúc gì với nhau cả.

Có trời đất chứng giám, không phải nàng làm lơ người ta vì người ta béo, mà là tính khí không hợp, cứ cảm thấy con ngoan trò giỏi sẽ không chơi với những đứa cá biệt như mình.

Nhớ có lần nàng trốn học gặp phải Phó Lâm Lăng ở cổng trường, còn chủ động bắt chuyện, bảo cô đừng nói cho giáo viên.

Lúc ấy Phó Lâm Lăng không nói năng gì, cũng chẳng biết có đồng ý không.

Nhưng buổi chiều chủ nhiệm vừa bước vào lớp là đã phê bình Lâm Nhiễm trốn học, sau đó phạt nàng chép từ vựng 500 lần, tận 500 lần đấy!

"Tiểu Phó ơi, con giảm cân kiểu gì vậy? Dạy cho dì được không?" Trương Ngô kinh ngạc hỏi.

Phó Lâm Lăng chưa kịp trả lời thì mẹ Phó đã thở dài chân thành nói: "Ai biết được bé nó bỏ ra bao nhiêu công sức chứ..."

Lâm Nhiễm nhớ lần trước nàng cũng hỏi vấn đề này, lúc ấy Phó Lâm Lăng bâng quơ đáp một câu vận động.

Nhưng việc giảm cân vốn dĩ rất khó nhằn, chưa kể cô đã béo từ lúc sinh ra nên có lẽ phải ăn khổ nhiều lắm.

Nghĩ vậy, nàng vỗ vỗ cánh tay Phó Lâm Lăng, sau đó che miệng kề tai nói nhỏ: "Cậu lợi hại vậy làm đại sự nhất định thành công."

"Cậu nói gì?" Phó Lâm Lăng hoang mang cúi người xuống, tỏ ý nàng nói rõ hơn đi.

"Cậu có nghị lực vậy muốn làm gì nhất định sẽ làm được." Lâm Nhiễm tán thưởng nói.

Phó Lâm Lăng nghiêng đầu nhìn nàng đầy hàm ý: "Ừm."

Lâm Nhiễm cùng Phó Lâm Lăng đến sân bay, trước khi đi mẹ Phó bỗng nhắc nhở: "Nhiễm Nhiễm, nếu có thời gian thì con dọn đến ở với Tròn Tròn đi."

Tối hôm qua Phó Lâm Lăng đã giải thích với mẹ già lý do tại sao hai người chưa sống chung, nhưng mẹ cô hiển nhiên là không yên tâm.

"Dạ được." Lâm Nhiễm gật đầu, "Con định hai ngày này mới dọn qua."

Sau khi tiễn hai người lên máy bay, Phó Lâm Lăng nghe một cuốc điện thoại, lúc cúp máy còn có chút bất đắc dĩ nói với Lâm Nhiễm: "Hôm nay sinh nhật của trưởng khoa nên tớ phải đi một chuyến."

"Vậy cậu đi nhanh đi, tớ tự dọn đồ được, một mình tớ kiểm kê đồ đạc cũng tiện hơn." Lâm Nhiễm nói.

Phó Lâm Lăng đưa Lâm Nhiễm về nhà mới quay xe đến nhà trưởng khoa.

Lâm Nhiễm ở nhà thu dọn một lúc, phát hiện có quá nhiều đồ đạc, tranh thủ nghỉ ngơi chốc lát, điện thoại chợt reo lên.

Là Liên Phương gọi nàng ra ngoài chơi.

"Không đi, không có thời gian." Lâm Nhiễm nằm ườn trên sô pha như một con sâu lười.

"Không phải mẹ cậu xuất viện rồi hả, sao lại không có thời gian?" Liên Phương từng đến bệnh viện thăm bà ấy một lần.

"Tớ đang dọn đồ chuẩn bị chuyển nhà đây."

"Chuyển nhà gì má?" Liên Phương từ chối hiểu.

"Á, thôi xong." Từ lúc Trương Ngô nằm viện là Lâm Nhiễm bận tối mặt tối mày, nào là chăm bệnh nào là tiệc cưới, bởi vì khách khứa đều là khách của Trương Ngô, hai bên chưa kịp mời bạn mời bè nên cũng quên béng chuyện này.

"Phương à, tớ kết hôn rồi."

"Cậu, nói, cái, gì?!"

Nửa giờ sau, Liên Phương một thân một mình xông vào nhà nàng, với tiếng hét xông tận nóc nhà: "Lâm Nhiễm! Cậu kết hôn cái gì hả?!"

"Uống lon Coca hạ hoả." Lâm Nhiễm đưa Coca cho cô ấy, uống nhiều một lon là có thể bớt dọn một lon.

"Cậu nói nhanh lên coi, sao tự nhiên kết hôn nhanh vậy? Cưới ai?" Liên Phương bật khoen lon Coca, uống liền tù tì mấy ngụm.

"Phó Lâm Lăng."

Liên Phương ợ một hơi, xém xíu là Coca trào ra khỏi họng: "Cậu đùa tớ chắc?"

Lâm Nhiễm về phòng ngủ lấy giấy hôn thú ra cho cô ấy xem.

"Ông cố ơi!" Liên Phương trừng to mắt, nhìn từng câu từng chữ trong hôn thú, sau đó nhìn chằm chằm bức ảnh có background màu đỏ nọ, hít hà một hơi, "Dữ dằn thật chứ, sao tự dưng lại kết hôn?"

Lâm Nhiễm bèn nói lý do cho cô ấy nghe.

"Cho nên, cậu kết hôn chỉ là để mẹ cậu yên tâm thôi á hả?" Liên Phương hỏi.

"50 50 thôi." Lâm Nhiễm ngồi trên thảm gấp quần áo, "Một nửa nguyên nhân quả thực là mẹ tớ."

"Thế một nửa còn lại?"

"Tớ đã ba mươi rồi, dù có yêu đương thì cũng lấy kết hôn làm tiền đề đúng không, nhưng với công việc hiện tại của tớ, gần như không tiếp xúc với người ngoài, cũng không còn xã giao như trước nữa."

Lâm Nhiễm bỏ giấy hôn thú vào túi rồi nói tiếp: "Huống chi, nhân phẩm hay tính cách gì của Phó Lâm Lăng cũng tốt, lại còn là bạn học, tường tận về nhau, tránh được rất nhiều phiền toái, mà quan trọng nhất là, cậu ấy đẹp, hì hì."

"Chậc chậc chậc, cậu háo sắc hoài cho tớ đi." Liên Phương ngồi trên sô pha, cười đẩy vai nàng một chút.

Lâm Nhiễm tiện thể ngã vào sô pha, cười nói: "Bị từ trong bụng mẹ rồi, không sửa được."

Liên Phương cũng trượt xuống nằm trên thảm với nàng, suy xét: "Nghe cậu nói vậy mới thấy điều kiện của cậu ấy đúng là rất thích hợp cưới gả."

"Chính xác, người nhà cậu ấy cũng tốt lắm, mẹ là thầy thuốc Trung y, bố thì làm việc ở Cục Lâm nghiệp, hai người lành tính mà cũng tốt với tớ nữa."

"Thế thì nói gì nữa." Liên Phương lại bật dậy, cầm gấu bông bên cạnh lên bóp bóp, quay đầu hỏi, "Nhưng mà hai cậu kết hôn nhanh vậy thì có cảm tình gì với nhau không?"

"Tình cảm có thể từ từ vun đắp mà."

"Cũng phải, dù sao hôn nhân dựa trên tình cảm chưa chắc đã có kết cục tốt." Liên Phương nói.

"Chuẩn." Lâm Nhiễm mỉm cười cắp gấu bông từ trong tay cô ấy, "Nào, tới cũng tới rồi, giúp tớ dọn đồ trong thư phòng đi."

Trên giá sách có rất nhiều truyện tranh và sách tranh, Liên Phương phải để mấy thùng mới hết, sau đó nhìn thấy một chiếc hộp đầy bụi, dùng khăn giấy lau sạch bên trong.

Đó là một chồng sổ phác hoạ, tất cả đều là thành quả luyện bút thời trung học của Lâm Nhiễm, cùng với vài cuốn sách giáo khoa. Thoáng chốc, cô ấy lại lấy ra một cuốn sổ có bìa màu mè hoa lá hẹ nằm dưới đáy hộp, lập tức hưng phấn chạy vào phòng ngủ gọi Lâm Nhiễm: "Xem tớ tìm được của quý gì này!"

"Cái gì?"

"Kỷ yếu! Là sổ kỷ yếu tớ chuẩn bị cho cậu á!"

Tốt nghiệp thường chuộng viết kỷ yếu, Lâm Nhiễm phải về trường cũ chuẩn bị thi đại học nên không kịp viết.

Liên Phương bèn mua sổ kỷ yếu nhờ các bạn A6 viết lời nhắn cho Lâm Nhiễm, sau đó gửi cho Lâm Nhiễm.

"Lúc đó tớ cảm động xỉu luôn ấy." Lâm Nhiễm cười nói, ngồi bên giường xem kỷ yếu cùng cô ấy.

Những lời nhắn với nét chữ rất non nớt, nhưng lại rất chân thành, nào là "Thi đại học thuận lợi", nào là "Tiền đồ tựa gấm hoa", nào là "Rất vui được biết cậu" vâng vâng mây mây.

Hai người vừa xem vừa cảm thán về những năm tháng đó.

"Ngay cả Vương Triết cũng viết cho cậu nữa này." Liên Phương chỉ vào một trang nào đó và nói.

Lâm Nhiễm nhìn trên đó viết một hàng dài, đại loại là muốn một nụ cười xóa tan mọi hiềm khích thôi, khiến nàng không khỏi bật cười: "Thật đúng là tuổi trẻ, thích hay ghét đều rõ ràng như vậy."

"Cậu xem cậu được chào đón thế nào nè, này không biết là trang tỏ tình thứ mấy rồi đấy." Liên Phương nói.

Người yêu thầm Lâm Nhiễm không phải số ít, có vài người ngại tỏ tình nên viết tấm lòng của mình vào sổ kỷ yếu, tranh thủ một chút cơ hội, dù thất bại thì sau này cũng không còn gặp lại, không sợ xấu hổ.

Khi khép sổ kỷ yếu lại, Lâm Nhiễm cảm thấy có gì đó sai sai nên xem lại lần nữa: "Lạ thế, sao không có Phó Lâm Lăng? Cậu không đưa cho cậu ấy viết à?"

"Tớ có mà, tớ đưa cho cả lớp luôn đấy!" Liên Phương nhấn mạnh, "Tớ nhớ lúc đó tớ còn đưa tận tay cho cậu ấy cơ, mặc dù bọn tớ không tiếp xúc nhiều lắm, nhưng tớ nghĩ dù gì cũng là bạn cùng lớp, vẫn là tìm cậu ấy viết một chút đi, cậu ấy cũng nhận mà."

"Vậy sao không có?"

"Sao tớ biết! Lúc tớ hỏi cậu ấy lấy sổ lại thì đã đi gửi vội cho cậu rồi, muốn tranh thủ đưa cho cậu trước kỳ thi đại học, nên không có thời gian để kiểm tra xem cậu ấy viết gì... ối chà, lẽ nào cậu ấy không có viết cho cậu?"

Lâm Nhiễm có chút buồn bực

Ngay cả Vương Triết có mâu thuẫn với nàng còn viết, mà tại sao Phó Lâm Lăng không viết? Chẳng lẽ đắc tội cô chỗ nào à? Thế mà chút tình bạn cùng lớp cũng không có luôn sao?

Đợi khi Phó Lâm Lăng dự tiệc trở về, sang giúp nàng dọn đồ, nom Lâm Nhiễm mở cửa với vẻ không vui, hiếm khi cô thấy nàng như vậy.

"Cậu sao vậy? Xảy ra chuyện gì hả?" Phó Lâm Lăng hỏi.

"Sao cậu không nhắn gì trong sổ kỷ yếu của tớ hết vậy? Lúc trước cậu ghét tớ lắm hả?" Lâm Nhiễm ấm ức hỏi.

Phó Lâm Lăng ngây người một chút: "Sổ kỷ yếu?"

"Chính là cái này." Liên Phương từ phía sau xuất hiện, giơ sổ kỷ yếu lên vẫy tay với nàng, "Nhiễm Nhiễm, cậu để cậu ta vào thẩm vấn trước đã, thăng đường —— quy —— du ——"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.