Bỏ qua cái say sắc hay say tài ấy đi, Từ Liên rất nhanh lấy lại tâm tình cúi đầu, tay nâng chiếc phiến xòe ra đưa lên che quá nữa gương mặt, nội tâm có chút rung động, nàng nhúng gối chân một cái giọng nhẹ nhàng, thanh âm có chút yểu điệu kiểu giống mấy bà mai mối tìm đến nhà nữ nhân se duyên.
“Từ nương thôn hạ, cúi chào Đoàn thiếu gia, chẳng hay ngài cho gọi ta đến nơi này là có tâm tư gì cần phân bài sao?”
Đoàn Phi gật đầu thi lễ, “Từ cô nương, mời ngồi.”
“Đa tạ.”
Từ Liên thông thả khoan thai vung lên áo dài thùng thình chỉnh cho ngay ngắn rồi ngồi xuống ghế. Đoàn Phi nhìn nàng không hề chớp mắt, trực giác của hắn cho thấy người này không hề đơn giản, có phong cách có trí tuệ nha, tuy cử chỉ có chút khác thường nhưng lại làm người ta tò mò hứng thú, cảm thấy muốn tìm hiểu muốn khám phá cái trò vui vẻ trước mắt. Hắn hắng giọng một cái nói với gia nhân dâng trà, lại nhìn sang Từ Liên hỏi:
“Nàng là đến giúp ta mai mối?”
Từ Liên tất nhiên là gật đầu chẳng lẽ lại nói đến đây vì thức ăn sao.
“Ta thật ra cũng không quá nhiều tâm tư, bất quá là tìm một cơ hội để sinh kế, nhưng thấy nhiều người đến quá chắc không đến lượt mình nên cứ thế ngồi nhìn, không ngờ Đoàn thiếu gia lại… Bất ngờ thật.”
Đoàn Phi khóe miệng dâng lên chút ý cười khó thấy.
“Từ cô nương chẳng hay năm nay bao nhiêu tuổi?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-moi-lam-the-tu-cua-ta-nhe/2645283/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.