Chương trước
Chương sau
Tất nhiên, chỉ cần có bà mối thì tất cả đều sẽ có, muốn cô nương thế nào, liền sẽ có cô nương thế ấy, nhưng hợp hay không còn tuỳ khi vào sống chung một nhà.

Rốt cuộc giờ tuất đãi tiệc cũng đến, Đoàn viên ngoại cùng Đoàn phu nhân ngồi chính giữa sảnh đường, Đoàn Phi ngồi một bên chốc chốc nâng chén uống một ngụm trà tựa như ngồi chờ xem hí kịch. Các bà mối lần lược bước vào, đủ kiểu y phục sặc sỡ màu sắc luôn miệng nôm na chào hỏi... Ồn ào, quá ồn ào, Đoàn Phi nhíu mày, phiền não a phiền não, phiền não chỗ nào cũng có nha. Ánh mắt các bà mối đều tập trung nhìn vào hắn, vị anh hùng diệt phỉ trong lòng họ đây rồi. Hai mươi ba tuổi mà trong lòng rỗng toét không có lấy một mối lương duyên ưng ý, chỉ nhìn thôi đã thấy thật tịch mịch, thật đáng thương, thật cô đơn, thời gian qua đi chắc cũng ảm đạm lắm. Chẳng qua Đoàn thiếu gia bộ dạng quá tốt, điều kiện quá tốt, có không cưới thê tử vẫn tốt, chỉ là khả năng cưới thê tử không xứng đôi mà thôi. Mà không xứng đôi cũng chẳng làm sao, chỉ cần có thê tử liền không còn tịch mịch, có thê tử sẽ không đáng thương, không cô đơn, không ảm đạm, mà cái đáng nói chính là không phiền não nữa nha.

Trong một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày thì cũng có ba trăm sáu mươi lăm nghề, nghề nào cũng cao quý và đáng trân trọng miễn là không lừa gạt cướp bóc của người thì đều tốt. Nghĩ vậy Từ Liên không ngần ngại gì lại từ chối nghề mai mối có thể hái ra tiền, trong khi đó ở cái thế giới này nàng chưa biết gì cả. Bản thân lại không biết nhiều chữ cổ, không hiểu lễ nghi, không có chuyên nghiệp kiến thức về cuộc sống thời cổ đại, lời nói dụng ý sâu xa ở cái thời cổ đại này còn khó hiểu hơn là kiếm cơm, cho nên ai nói gì nàng cũng cố lắng tai nghe thật kỹ càng. Kiếp trước chỉ là một nhân viên marketing bình thường, nhưng được cái giao tiếp khá tốt. Chí ít ở đây cũng cố gắn dùng ba tấc lưỡi mà kiếm được cái ăn mà nuôi gia đình, cho hai đệ muội đến học đường để biết thêm chữ nghĩa, thay người chủ của thân xác này đền đáp ơn cho phụ thân nàng, để nàng ở một nơi nào đó được an ủi.

Nghĩ vậy, Từ Liên cùng phụ thân đi đến gia trang của Đoàn viên ngoại, Từ Bá đứng bên ngoài đợi, còn Từ Liên thì đi cùng các bà mối vào trong phủ.

Đại môn mở rộng, Từ Liên bước vào cửa Đoàn phủ, nàng liền ngơ ngác mà nhìn, thật là hoa lệ a, còn hoa lệ lộng lẫy hơn phim trường cổ trang dùng đóng phim truyền hình. Đúng là nhà quyền quý có khác, cái gì cũng xa hoa cái gì cũng đáng giá, những thứ này mà mang về thời hiện đại chắc chắn sẽ trở thành tỷ phú đồ cổ luôn nha. Nào là bình hoa tiền triều đủ màu đủ loại, nào là tranh cổ “Trúc lâm thất hiền” rồi tranh “Bát tiên” tranh chữ được đeo trang trọng trên tường, còn có bội kiếm, trường thương, tóm lại có rất nhiều binh khí cổ mà nàng chưa biết gọi tên là gì. Rồi những chiếc đĩa gốm cổ có đế gỗ được đặt ngay ngắn trên kệ vừa trang nhã vừa đẹp mắt vô cùng. Màng chướng xanh đỏ được treo đang xen, toàn là gấm vóc lụa là thượng hạng. Từ Liên nhìn mà hoa cả mắt. Người ra kẻ vào lũ lượt tấp nập, cái này triệu tập bà mối của Đoàn phủ thật giống như bắn pháo hoa, một đường bay lên trời để lại vết sáng, rồi ầm ầm nổ tung trên bầu trời đêm, khiến mỗi thiếu nữ trẻ trung muốn gả chồng đều trong mong trong lòng giống như pháo hoa tỏa sáng. Mà bà mối vì danh tiếng của Đoàn viên ngoại cùng Đoàn thiếu gia bay xa mà đến, có người được các cô nương nhờ cậy mà đến, còn có người như Từ Liên vì thức ăn mà tìm đến.

Nàng vừa vào nhìn nhìn quan sát một hồi rồi liền ngồi vào bàn liền ăn, đủ thứ cao lương mỹ vị thơm ngon nàng chưa từng thấy chứ nói gì đã được ăn. Nên ăn được bao nhiêu thì cứ ăn, mặc cho các bà mối đang đua nhau vây quanh Đoàn Phi hỏi hang đủ thứ vấn đề về điều kiện dành cho nương tử tương lai của hắn. Đoàn Phi ngồi ở một bên mà đau đầu nói bâng quơ cho qua chuyện, rồi lại bị vô số ánh mắt miệng lưỡi dụng tâm kín đáo hỏi tới hỏi lui. Tất cả bà mối được các cô nương nhờ vả đều đưa cho hắn các bức họa đẹp nhất của các nàng để hắn xem qua rồi lựa chọn. Trong lúc cảnh tượng ồn ào náo động vây quanh, Đoàn Phi lại đột nhiên híp híp hai mắt, hắn ở chỗ phía trên cao chống tay đứng dậy, nhìn chằm chằm một đoàn hỗn loạn trước mắt, chợt nhìn thấy gì đó, trong lòng Đoàn thiếu gia ngạc nhiên vô cùng. Gia nhân đứng bên cạnh nương theo ánh mắt chủ nhân nhìn ra, chỉ thấy trong đống bà mối có một người mập mạp đang ăn uống thả cửa không giữ ý tứ gì, lâu lâu còn lấy thức ăn bỏ vào túi đã chuẩn bị sẵn trong người. Sao lại thế nhỉ? Bà mối mà không đến làm mối chỉ đến để ăn thôi sao? Còn lấy thức ăn, bộ định mang về nhà ăn tiếp a?

Đoàn Phi ghé sát tai gia nhân hỏi:”Người đang ngồi ăn kia là ai?”

Gia nhân không cần nghĩ nhiều, lập tức liền đáp lời: “Hồi thiếu gia, người nọ gọi là Từ Liên, cũng là làm nghề mai mối.”



Đoàn Phi chăm chú nhìn người đang ăn uống tự nhiên kia mà có chút buồn cười, thật sự sợ người khác tranh ăn hay sao mà lại nhanh như vậy ăn luôn miệng, tất cả các đĩa thức ăn trên bàn đều sắp hết sạch, gương mặt kỳ dị, cử chỉ kỳ dị, y phục kỳ dị, tổng thể chỉ nhìn thôi đã không nói nên lời. Đoàn Phi có chút hiếu kỳ đối với bà mối này. Vì thế, Đoàn thiếu gia hạ lệnh, muốn triệu kiến một mình Từ Liên vào phòng riêng gặp mặt.

Từ Liên đang ăn ngon lành thì nghe có người đứng bên cạnh gọi mình, nàng ngẩng đầu lên nhìn, thấy gia nhân của Đoàn phủ đang mỉm cười nói:

“Từ nương, Đoàn thiếu gia mời nàng vào phòng trong có điều muốn nói.”

Từ Liên đem túi thức ăn ngại ngùng bỏ vào bên trong áo, phủi phủi tay đứng lên, lại còn lưu luyến đem đùi gà trong đĩa đưa lên miệng cắn một cái mới chịu để xuống, rồi đi theo sau lưng gia nhân. Xuyên qua đại sảnh hỗn loạn, thời điểm một bước bước vào phòng trong rộng rãi tráng lệ, trong miệng còn đang say sưa nhai miếng thịt gà béo ngậy mềm mềm dai dai. Vào đến phòng trong gia nhân nói với nàng ở đây đợi, Đoàn thiếu gia sẽ đến ngai. Từ Liên nhìn qua một lượt có chút sững sờ, nhìn bình hoa cổ cực lớn trước mắt, đồ đạc trong phòng thật sự quá lộng lẫy lại đẹp mắt, nàng cảm thán hồi lâu, rồi vụng trộm đưa tay sờ soạng hết cái này đến cái khác, sau đó liên tiếp chặt lưỡi xuýt xoa.

“Đúng là đồ cổ quý hiếm, chắc là đắt lắm nhỉ.”

Thật là xa hoa thật là lộng lẫy, nếu một ngày nào đó được cùng gia đình sống ở đây thì thật là tốt biết bao. Từ Liên đi một vòng căn phòng, mắt vừa nhìn miệng lại chặt lưỡi thèm thuồng, tay không nhịn được chạm vào bình hoa lớn vuốt ve.

“Là gốm Giang Tây, Cảnh Đức Trấn thời đông Tấn, cũng không mấy đáng giá.”

Lời này từ phía sau lưng Từ Liên truyền tới, nàng nghe ra đồ cổ đông Tấn quý giá liền rất nhanh rút tay về quay đầu nhìn người đang bước vào phòng. Từ Liên nhìn chằm chằm người đứng trước mặt mình quên cả hành lễ, anh hùng diệt phỉ của trấn Hoàng Mai đây sao? Quý nhân mơ ước trong lòng của các thiếu nữ là đây sao? Quả đúng là danh bất hư truyền ngọc thụ lâm phong, bách bàn nan miêu, bách niên nan ngộ, cái tiêu soái này khó mà diễn tả, đại khái là trăm năm khó gặp nha. Trên thực tế Đoàn thiếu gia cũng đang nhìn chằm chằm nàng, Từ Liên nhìn Đoàn Phi trong phúc ban đầu có chút say, còn say vì cái gì thì thật khó nói a.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.