Hạ Nguyệt Lam bừng tỉnh khi lơ mơ nhớ ra mình chưa đặt báo thức…
“A! Thôi rồi! Muộn giờ mất!” Cô ngồi bật dậy, đầu tóc rối bời như một cái tổ quạ, theo thói quen đưa tay lên chải tóc. Nhưng lại cứ có cái gì vương vướng thế nhỉ? Cô nheo mắt nhìn sang tay phải của mình. “Á!”
“Dậy rồi?” Trên màn hình điện thoại xuất hiện khuôn mặt của anh.
“Sếp?” Cô còn đang cố tiêu hóa vấn đề. Sao cô lại nhìn thấy anh được nhỉ? Là mơ à?
“Em còn 5 phút.” Ý anh muốn nói là cô còn 5 phút để sửa soạn.
Song cô lại hiểu rằng cô chỉ có 5 phút để đến công ty.
“Quên mất!” Cô nhìn nhìn vào màn hình hai lần rồi quăng nó thẳng vào gối. Chả cần biết có phải thực hay không, nhưng cô sắp muộn giờ rồi!
Anh nhìn màn hình bỗng dưng đen sì sì, trong chốc lát liền hiểu cô nàng nào đó đã hiểu nhầm ý mình. Tầm này làm gì có ai đến công ty chứ? Sớm vậy cơ mà…
\_\_\_\_\_\_
“Cái gì? Anh lừa tôi à?” Cô mở to mắt nhìn đồng hồ. Cái gì mà 5 phút? Còn đến gần một tiếng nữa ấy chứ!
“Ai bảo em hiểu lầm làm gì.” Anh nói.
“Nhưng sao anh lại đến đây sớm thế?”
“Đón em đi ăn sáng.” Anh nhàn nhạt trả lời.
Hai người hiện đã yên vị trong xe. Lúc mới bước ra khỏi cửa, cô đã phải cuống cuồng mở cửa xe, đến nỗi vấp gót giày vào lề đường, vậy là chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến…cô trực tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-moi-cua-sep/2350773/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.