"Em..."
"Em không biết nên nói thế nào."
Trong chốc lát, Lục Nghiên Tịch vốn còn đang giả vờ kiên cường sau khi nghe Hoắc Vũ Khải nói vậy thì lập tức sụp đổ.
Chóp mũi Lục Nghiên Tịch chua xót, một giọt nước mắt nóng hổi lăn trên da mặt cô.
Trong tâm trí cô không ngừng xẹt qua những cảnh tượng lúc ở bên Tư Bác Văn và những lời Ngụy Như Mai nói.
Chỉ cần nhớ đến chuyện người mình yêu là kẻ thù giết ba mình, trong lòng Lục Nghiên Tịch không khỏi thấy mệt mỏi và hoảng sợ.
Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, trong mắt Hoắc Vũ Khải tràn đầy tiếc thương, anh ta không nhịn được nói.
"Nghiên Tịch, ở trước mặt anh, có chuyện gì ấm ức thì cứ nói thẳng cho anh biết."
"Em chỉ cần biết rằng cho dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì anh vẫn sẽ ở bên cạnh em."
Hoắc Vũ Khải cũng biết, lần này hẳn là đã có rất nhiều chuyện xảy ra với cô.
Theo những gì anh ta biết về Lục Nghiên Tịch thường ngày, nếu không phải là vấn đề gì nghiêm trọng thì cô sẽ không thể có vẻ mặt như vậy.
Nghĩ đến đây, trong lòng Hoắc Vũ Khải cũng tức giận theo.
"Có phải tên Tư Bác Văn đáng ghét kia lại xúc phạm em không?"
Hoắc Vũ Khải nắm chặt lòng bàn tay, trong mắt tràn đầy hung ác.
Lần này bất kể có nói gì thì anh ta cũng sẽ không bao giờ cho phép Lục Nghiên Tịch ở bên cạnh Tư Bác Văn một lần nào nữa.
Tuyệt đối không thể!
Lục Nghiên Tịch lắc đầu, cũng không giải thích rõ nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/453060/chuong-541.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.