Chương trước
Chương sau
Nghe vậy, vẻ mặt vốn đang bình tĩnh của Hoắc Vũ Khải hơi thay đổi.
Đôi mắt anh ta híp lại, không khỏi bị hút vào một chút ánh sáng.
Xem ra Tư Bác Văn đang muốn tung ra chiêu lớn đây mà, nếu anh ta đã không chịu khai tung tích của Lục Nghiên Tịch thì sẽ phải trả một cái giá tương ứng.
Nghĩ đến đây, Hoắc Vũ Khải hơi cong môi. Tư Bác Văn thật đúng là người có thù tất báo.
"Các công ty khác nói thế nào?"
Trợ lý lắc đầu: "Các công ty khác vừa gọi điện hỏi thăm tình hình, tuy rằng chưa đề nghị chấm dứt hợp đồng nhưng cũng đang gây phiền phức đủ kiểu rồi."
Phải biết là cái loại phiền phức này còn gấp gáp khiến người ta cảm thấy đau đầu hơn là trực tiếp hủy hợp đồng.
Bỗng như nhớ ra điều gì đó, trợ lý hơi do dự.
Trước đây, mặc dù công ty của họ và Tư Thị không thể nói là có mối quan hệ tốt như thế nào, liên lạc nhiều bao nhiêu.
Nhưng ít nhất, trên phương diện công việc đã không chỉ hợp tác một lần...
Nghĩ đến đây, trợ lý không khỏi nghĩ đến vẻ mặt đen như đáy nồi của Tư Bác Văn vừa nãy.
"Tổng giám đốc Hoắc, vừa rồi tôi thấy sắc mặt của tổng giám đốc Tư không được tốt lắm, có phải giữa hai anh xảy ra chuyện gì không vui không?"
Trợ lý thận trọng nhìn Hoắc Vũ Khải, hỏi thẳng.
Nghe trợ lý hỏi vậy, Hoắc Vũ Khải không khỏi nở nụ cười.
"Chuyện không vui thì nhiều lắm, không biết anh đang nói đến chuyện nào."
Hoắc Vũ Khải không hiểu tại sao Lục Nghiên Tịch lại thích một người đàn ông có thù tất báo như vậy.
"Tổng giám đốc Hoắc, vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?"
Trợ lý nhìn Hoắc Vũ Khải đầy do dự, Tư Bác Văn có thể coi như một tay che trời trong giới kinh doanh rồi.
Bây giờ lại làm mất lòng Tư Bác Văn, đây chẳng phải là tự dưng lại rước bực vào người à?
Nếu Tư Bác Văn không vui và bắt đầu chèn ép Hoắc Thị thì phải làm sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng của trợ lý càng thấp thỏm không yên.
Tuy nhiên, Hoắc Vũ Khải bên cạnh lại không hề vội vàng, ngược lại còn an ủi trợ lý.
"Đừng có cuống."
"Tình hình hiện giờ còn chưa phải kết quả xấu nhất, chúng ta vẫn còn thời gian giải quyết."
"Những dự án hợp tác bị hủy bỏ thì thôi. Đầu tiên chúng ta hãy nhìn vào phương diện lợi nhuận đã, ổn định các đối tác khác."
Cho đến nay, ngoại trừ chuyện của Lục Nghiên Tịch ra thì tất cả mọi chuyện đều không thể khơi dậy quá nhiều cảm xúc của Hoắc Vũ Khải.
Nghe thấy phân phó của Hoắc Vũ Khải, trợ lý gật đầu đáp.
"Vâng."
Nói cho cùng, nguyên nhân anh ta có thể an tâm làm việc cho Hoắc Vũ Khải cũng có một phần là do anh ta cho rằng Hoắc Vũ Khải rất tỉnh táo.
Dù cho có làm gì thì Hoắc Vũ Khải đều giống như đang bày mưu tính kế, dáng vẻ đã nắm chắc mọi việc.
Sau đó, Hoắc Vũ Khải dặn dò trợ lý thêm vài câu rồi mới để anh ta rời đi.
...
Nghĩ đến tình hình hiện tại của công ty, Hoắc Vũ Khải thực sự cảm thấy hơi đau đầu, nhưng chỉ cần là vì Lục Nghiên Tịch thì tất cả đều xứng đáng.
Vào lúc này ở bên kia, sau khi rời khỏi Hoắc Thị, Tư Bác Văn về thẳng Tư Thị.
Lăng Thiệu Huy tiến lại gần nói: "Tổng giám đốc, nếu giờ chúng ta hủy bỏ hợp tác với Hoắc Thị thì không có ích lợi gì."
Nghĩ đến quyết định vừa rồi của Tư Bác Văn, Lăng Thiệu Huy vẫn cảm thấy có gì đó không thỏa đáng lắm.
Phải biết rằng lần hợp tác này đã được coi như nửa sau của hợp tác, vậy mà lúc này nói hủy bỏ thì hủy bỏ ngay.
Tư Thị không chỉ phải bồi thường một số tiền vi phạm hợp đồng lớn, mà số tiền đầu tư vào trước đây về cơ bản đã đổ xuống sông xuống biển.
Nghĩ đến điều này, Lăng Thiệu Huy vẫn hy vọng mình khuyên nhủ Tư Bác Văn được.
Tuy nhiên, trông dáng vẻ của Tư Bác Văn giống như đã hạ quyết tâm rồi, không ai có thể khuyên được.
"Hủy bỏ, không có gì để nói nữa."
"Tư Thị chúng ta không thiếu chút tiền này."
Nghĩ đến vẻ mặt đáng ghét của Hoắc Vũ Khải ban nãy, đến giờ Tư Bác Văn vẫn còn tức.
Anh sẽ không bao giờ bỏ qua cho Hoắc Vũ Khải.
Trước đây, vì chuyện của Lục Nghiên Tịch nên anh vẫn không hài lòng, nếu Lục Nghiên Tịch không ngăn anh lại giữa chừng thì anh đã làm chuyện đó từ lâu rồi.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Tư Bác Văn, Lăng Thiệu Huy cũng không tiện nói gì thêm, chỉ có thể lắc đầu đành chịu, xem ra lần này Tư Bác Văn thực sự rất tức giận.
"Tổng giám đốc, vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì?"
"Trực tiếp hủy bỏ hợp tác, không được trợ giúp Hoắc Thị nữa."
Tư Bác Văn lạnh lùng nói.
Lăng Thiệu Huy gật đầu, lặng lẽ ghi lại tất cả những gì Tư Bác Văn nói: "Vâng."
Bỗng giống như nhớ ra điều gì đó, Tư Bác Văn nói thẳng.
"À đúng rồi, cậu tra xem hiện giờ Lục Nghiên Tịch đang ở đâu."
Dù có làm thế nào Hoắc Vũ Khải cũng không chịu nói, nếu để anh tra ra được thì mọi chuyện sẽ không đơn giản là hủy bỏ hợp tác như vậy đâu.
Lăng Thiệu Huy gật đầu: "Vâng."
Nghe đến đây, những chuyện anh ta vốn đang thấy khó hiểu đã lập tức được giải đáp toàn bộ.
Anh đã nói mà, đang hợp tác tốt đẹp, tại sao lại tình nguyện bồi thường một số tiền vi phạm hợp đồng lớn như vậy chứ, cứ khăng khăng đòi hủy hợp đồng theo ý mình.
Bây giờ xem ra, nguồn gốc của vấn đề nằm ở chỗ Lục Nghiên Tịch.
Tất cả mọi chuyện, chỉ cần dính dáng đến Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn sẽ không thể kiểm soát được bản thân và sẽ không hành động như tác phong thường ngày.
"Tổng giám đốc, tôi biết rồi."
Nghe thấy phân phó của Tư Bác Văn, trợ lý gật đầu đáp.
...
Nhà họ Hoắc.
Khi Lục Nghiên Tịch tỉnh dậy đã là sáng sớm rồi.
Đêm hôm qua, mãi đến rạng sáng cô mới mê man ngủ thiếp đi nên giờ cả người đều hơi mờ mịt.
Đứng dậy rồi ngồi một mình trong phòng khách, cô không thể nói ra được cảm xúc của trong lòng mình, luôn cảm thấy trống vắng một cách khó hiểu.
Bỗng, có gì đó trào ngược trong lồng ngực cô, Lục Nghiên Tịch lập tức đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh.
Ọe…
Axit trong dạ dày xen lẫn với máu tanh đỏ trông hơi đáng sợ.
Trong khoảng thời gian này, sức khỏe của Lục Nghiên Tịch càng ngày càng kém, cô có thể cảm nhận được rõ ràng tình trạng của mình, bệnh tình dường như đã nghiêm trọng hơn trước rất nhiều.
Trùng hợp vào lúc này, phản ứng ốm nghén của cô lại còn nặng hơn.
Hai cảm giác khó chịu đan xen, hận không thể cướp đi nửa cái mạng của cô.
Lục Nghiên Tịch ghé vào bên cạnh bồn rửa mặt, hai chân hơi nhũn ra.
Cũng không biết đã qua bao lâu, cô nghe thấy bên ngoài có một giọng nam truyền đến.
"Nghiên Tịch, em đang ở đâu vậy?"
Nghe thấy giọng của Hoắc Vũ Khải, trong lòng Lục Nghiên Tịch không khỏi sững sờ.
Cô vội vàng đứng dậy và vỗ nước lên khuôn mặt nhỏ nhắn của mình.
Dáng vẻ người không ra người ngợm không ra ngợm của cô hiện giờ không thể để cho Hoắc Vũ Khải thấy được.
Nếu không, anh ta sẽ lại bắt đầu càm ràm cô.
"Nghiên Tịch!"
Giọng của Hoắc Vũ Khải lại truyền đến.
Lục Nghiên Tịch vội lau mặt rồi bước ra ngoài phòng khách.
"Em ở đây."
"Sao giờ anh đã về rồi?"
Nhìn Hoắc Vũ Khải, trong mắt Lục Nghiên Tịch tràn đầy thắc mắc. 𝑻ru𝐲ện ha𝐲 luôn có tại ﹍ 𝑻𝑹 uM𝑻𝑹𝐔𝓨eN﹒VN ﹍
Phải biết là, bây giờ không phải là giờ làm việc sao? Nhìn thấy Hoắc Vũ Khải xuất hiện, không khỏi khiến người khác cảm thấy tò mò.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.