Lục Nghiên Tịch không biết mình đã chạy đến đâu, cô chỉ cảm thấy toàn bộ sức lực của mình dường như đã bị rút hết.
Bỗng nhiên một tiếng còi chói tai truyền đến tai Lục Nghiên Tịch.
Giương mắt nhìn lên, đập vào mắt cô là một chiếc xe ô tô lớn đang lao thẳng về phía cô.
Người lái xe có lẽ cũng giật mình trước sự xuất hiện đột ngột của Lục Nghiên Tịch, anh ta liên tục bấm còi, vẻ mặt sợ hãi.
Tách…
Lục Nghiên Tịch cứ nhìn chằm chằm vào chiếc xe đang lao đến, trong giây lát quên mất phải chạy đi.
Trong khoảng thời gian ngắn, Lục Nghiên Tịch chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Cô sẽ không chết như này chứ...
Nghĩ về điều này, Lục Nghiên Tịch nhắm mắt lại trong vô thức, dáng vẻ thể hiện rõ là đã sẵn sàng chấp nhận hết tất cả.
Tuy nhiên, giây tiếp theo, cảm giác đau đớn như trong tưởng tượng lại không ập đến.
Lục Nghiên Tịch chỉ cảm thấy cổ tay nóng lên, có một nguồn sức mạnh kéo cô sang một bên.
Trong phút chốc, Lục Nghiên Tịch chỉ cảm thấy trọng tâm dưới chân không vững nên đã ngã thẳng vào trong vòng tay của người đàn ông.
Lục Nghiên Tịch ngước mắt lên và nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
"Vũ Khải, sao anh lại ở đây?"
Nhìn Hoắc Vũ Khải trước mặt, trong lòng Lục Nghiên Tịch không khỏi cảm thấy nghi ngờ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng vẻ mặt Hoắc Vũ Khải lại trầm xuống, tràn đầy tức giận.
"Nghiên Tịch, em có biết vừa rồi em đang làm gì không?"
"Em có biết làm như vậy nguy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/453059/chuong-540.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.