Chắc Ngụy Như Mai không ngờ Tư Bác Văn lại nhẫn tâm đến vậy, giọng cô ta bỗng cao vút, hơi đanh thép.
“Bác Văn, anh tàn nhẫn đến vậy luôn hả?”
“Tốt xấu gì chúng ta cũng đã bên nhau mấy năm, bây giờ anh lại nói không muốn là không muốn sao!”
Nói tới đây, giọng Ngụy Như Mai lại hơi hướng cầu xin.
“Bác Văn, cho dù không thích em, vì Gia Bảo anh đừng nhẫn tâm vậy được không?”
“Coi như vì Gia Bảo, anh cũng…”
Không chờ Ngụy Như Mai nói hết lời, Tư Bác Văn ngắt lời cô ta.
“Câm mồm.”
“Đủ rồi.”
Ánh mắt Tư Bác Văn lộ ra sự chán ghét: “Cô đừng nói nữa, tôi không cho cô bất cứ cơ hội nào đâu.”
Anh đã hiểu rõ người phụ nữ này rồi, cho dù có là vì Gia Bảo thì cũng không có khả năng cho Ngụy Như Mai quay lại bên cạnh anh.
“Còn gì muốn nói nữa không?”
“Không có thì tôi cúp máy đây.”
Giọng nói của anh lạnh lẽo tàn nhẫn, nghe có vẻ hơi đáng sợ.
Nghe thấy Tư Bác Văn nói như vậy, Ngụy Như Mai lập tức giống như một con mèo xù lông, cơ thể cũng run rẩy.
“Tư Bác Văn!”
“Có phải anh nhẫn tâm với em như vậy là vì Lục Nghiên Tịch kia không?”
“Anh quên mất lúc trước anh hận cô ta đến mức nào sao?”
“Nếu không phải vì anh thì sao em lại ra tay hại ba của Lục Nghiên Tịch.”
Ngụy Như Mai cắn môi dưới, nói ra miệng.
Cô ta nhìn Tư Bác Văn, ánh mắt đầy thất vọng, còn có lạnh như băng.
Nghe thấy lời Ngụy Như Mai nói, cơ thể Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/453058/chuong-539.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.