Trong phòng khách, mẹ Tư cứ thế túm lấy Lục Nghiên Tịch, không ngừng kể với cô những chuyện xảy ra gần đây.
Trong ngôn từ chất chứa đầy sự yêu mến không thể che giấu của bà ấy đối với cô.
Thấy dáng vẻ mẹ Tư như vậy, bỗng trong lòng Lục Nghiên Tịch cũng thấy ấm áp.
Lúc trước vì chuyện khi trước mà mỗi khi cô nhìn thấy mẹ Tư, cô đều thấy hơi áy náy.
Nhưng tất nhiên mẹ Tư cũng cảm nhận được cảm xúc của Lục Nghiên Tịch, bà ấy nhìn cô nói.
“Nghiên Tịch, chuyện lúc trước đã qua rồi, chuyện khi đó không trách con, con cũng đừng lần nào thấy mẹ là lại thấy áy náy.”
Mẹ Tư nhìn Lục Nghiên Tịch, lại nói tiếp.
Nghe đến đó, cô không khỏi gật đầu, trong lòng thoáng thấy ấm áp: “Con, con biết rồi.”
Đúng lúc này, quản gia cũng đi ra.
“Bà chủ, cậu chủ, mợ chủ, cơm đã chuẩn bị xong, có thể dùng bữa rồi.”
“Đi thôi Nghiên Tịch, chúng ta đi ăn cơm trước đi, có chuyện gì chờ lát nữa rồi nói.”
Lục Nghiên Tịch gật đầu: “Vâng.”
Tư Bác Văn đi theo sau, anh cứ như bị lãng quên.
Từ đầu tới cuối, Lục Nghiên Tịch và mẹ Tư hoàn toàn không chú ý đến anh.
Nhìn hai người phụ nữ, Tư Bác Văn hơi bất lực, không thể không lắc đầu.
Mới vừa đi đến bên cạnh bàn ăn, ngửi thấy mùi dầu mỡ bỗng khiến Lục Nghiên Tịch cảm thấy dạ dày cồn cào.
Cô không nhịn được nôn khan.
Oẹ —
Lục Nghiên Tịch cũng nhận ra bản thân bất lịch sự, vội vàng nói với mẹ Tư.
“Mẹ ơi con xin lỗi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/453056/chuong-537.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.