Lục Nghiên Tịch hơi mím môi, làm như không định nói.
Trước khi cô chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt, cô thật sự không biết nên nói với Tư Bác Văn thế nào.
Thấy Lục Nghiên Tịch như vậy, không hiểu tại sao trong lòng Tư Bác Văn hơi uất nghẹn.
“Được, em giỏi lắm.”
“Anh nói cho em biết, trước khi anh không cho phép, em không được bước ra khỏi phòng bệnh này nửa bước, muốn phá đứa trẻ à, mơ đi!”
Sau khi Tư Bác Văn lạnh lùng quẳng lại một câu thì xoay người và rời đi.
Chỉ nghe cửa đóng “rầm” một tiếng, trong giây lát trong phòng chỉ còn một mình Lục Nghiên Tịch.
Cô nằm trên giường. Trong lòng không khỏi hơi hoảng loạn, không biết nên nói thế nào.
Cứ vậy, mấy ngày liên tiếp trôi qua.
Trong khoảng thời gian đó, thỉnh thoảng Tư Bác Văn có đến đây thăm Lục Nghiên Tịch, nhưng gương mặt anh chẳng có biểu cảm gì, hết sức lạnh lùng.
Khó khăn lắm, Lục Nghiên Tịch mới đến ngày xuất viện.
Sáng sớm, Tư Bác Văn đã đến bệnh viện, bắt đầu thu dọn đồ đạc cho cô đi về.
Thấy anh như vậy, không hiểu sao lòng cô mềm nhũn, nhưng không biết nên nói cái gì.
Bầu không khí trở nên yên ắng.
“Đi thôi.”
Giọng nói của Tư Bác Văn đột nhiên vang lên, sau khi dọn dẹp đồ đạc xong, anh xoay người rời đi.
Lục Nghiên Tịch nhanh chân đuổi theo sau.
“Đi đâu?”
Người đàn ông này cứ đi ở đằng trước mà không thèm quay đầu lại, không hề suy nghĩ đến cảm nhận của cô.
Lục Nghiên Tịch không khỏi nhếch môi, dáng vẻ không tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/453055/chuong-536.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.