Lục Nghiên Tịch đồng ý một cách ngây ngốc, đưa tay ra nhận lấy lọ thuốc mỡ, cả người tỏ ra hơi bất an.
Nhìn thấy bộ dạng này của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn không nhịn được hỏi: “Sao thế?”
Lục Nghiên Tịch lắc đầu: “Không sao.”
Chỉ là cô hơi không rõ trong lòng mình là cảm giác gì mà thôi, rõ ràng vài ngày trước hai người vẫn...
Nhưng sau này, người bất chấp tất cả xuất hiện để cứu cô lại là Tư Bác Văn.
Nhìn cô như vậy, Tư Bác Văn không kìm được hỏi lại: “Sao thế, vẫn không vui hả?”
“Rõ ràng là em bỏ đi trước, người nên không vui phải là anh mới đúng.”
Không phải người phụ này đã làm sai chuyện gì rồi đấy chứ.
Nhưng đến bây giờ anh chưa từng nói Lục Nghiên Tịch không tốt.
Tư Bác Văn lại nhắc tới chuyện kia, Lục Nghiên Tịch cong môi khinh thường: “Nếu không phải là anh luôn ép em, sao em có thể lén lút tự mình bỏ đi được.”
Nghĩ vậy, trong lòng Lục Nghiên Tịch lại hơi ấm ức, người đàn ông này hay thật đấy, bây giờ lại làm như cô là nguyên nhân gây ra tất cả mọi việc.
Thấy dáng vẻ này của cô, Tư Bác Văn vội vàng nói: “Được rồi, tại anh hết được chưa.”
Nghe thấy lời nói của anh, Lục Nghiên Tịch tỏ ra hơi bất ngờ: “Sao, sao thế?”
Người đàn ông này bỗng dưng lại tốt bụng như vậy, không phải là lại muốn gài bẫy cô đâu nhỉ.
Vào lúc Lục Nghiên Tịch đang nghĩ như thế, giọng nói của Tư Bác Văn lại vang lên.
“Nghiên Tịch, đừng nghịch nữa.”
“Hai người chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/453041/chuong-522.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.