Tuy Lục Nghiên Tịch rất không muốn thừa nhận nhưng đây chính xác là sự thật.
Mỗi lần, chỉ cần cô tìm đủ mọi cách để thoát khỏi Tư Bác Văn thì sẽ luôn có một nguyên nhân kỳ lạ nào đó, hai người lại trở về bên nhau.
Nghĩ vậy, Lục Nghiên Tịch cũng cảm thấy trong lòng rất bất lực.
“Ồ?”
“Chỉ có mỗi câu cảm ơn thôi sao?”
Nhìn thấy bộ dạng khó chịu này của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn bước lên phía trước, lạnh lùng hừ một tiếng.
“Anh còn tưởng em đối xử với ân nhân cứu mạng của mình như thế nào, bây giờ xem ra, chẳng qua cũng chỉ có thế mà thôi.”
Thực sự ban đầu Lục Nghiên Tịch cảm thấy trong lòng rất tức giận, nhưng khi nhìn thấy Tư Bác Văn xuất hiện đầu tiên để cứu cô.
Cảm giác khó chịu trong lòng ban đầu cũng đã hoàn toàn biến mất.
Lục Nghiên Tịch cong khóe môi lên: “Em đã cảm ơn rồi.”
“Hơn nữa, nếu không phải vì lời nói của anh thì em cũng sẽ không thể bị người ta bắt cóc.”
“Vì vậy việc anh cứu em, vốn là việc anh nên làm.”
Lục Nghiên Tịch kéo Tư Bác Văn lại, đáp trả một cách thô lỗ.
Đúng thế, cô nói cũng không sai, Chương Mạnh Tuấn đã nói rõ mục đích của mình, chính là muốn thỏa hiệp với Tư Bác Văn.
Nếu không phải vì lời nói của Tư Bác Văn, chắc chắn anh ta sẽ không bắt cóc Lục Nghiên Tịch.
Nói như vậy không sai, nhưng lời nói này xuất phát từ trong thâm tâm Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn không khỏi tức giận trong lòng.
Anh nghiến răng:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/453040/chuong-521.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.