Chương Mạnh Tuấn xoay người lại, thẳng thừng bảo với Tư Bác Văn.
"Tổng giám đốc Tư, tôi không có thời gian để chờ anh đâu, anh mà không đồng ý thì đừng trách tôi..."
Chương Mạnh Tuấn còn chưa nói hết câu thì đã bị Tư Bác Văn cắt ngang.
Anh dứt khoát gật đầu: "Được!"
"Tôi đồng ý."
Chẳng phải chỉ là chút cổ phần công ty thôi sao? Chỉ cần cứu được Lục Nghiên Tịch thì anh không màng tất cả.
Tư Bác Văn vừa dứt lời, không chỉ Chương Mạnh Tuấn bất ngờ mà cả Lục Nghiên Tịch kế bên cũng sững sờ.
Cô cứ ngỡ Tư Bác Văn sẽ sống chết mặc bay chứ, song xem ra có vẻ cô đã nghĩ nhiều rồi.
Anh chàng này...
Lục Nghiên Tịch hơi nhoẻn miệng cười, từ tận đáy lòng dâng trào nỗi xúc động không thốt thành lời.
Chương Mạnh Tuấn bên cạnh cũng lên tiếng: "Tôi thích nhất là mấy người thẳng thắn như anh đấy, tổng giám đốc Tư ạ."
Vốn dĩ anh ta chỉ nói vu vơ để thăm dò tâm tư của Tư Bác Văn thôi.
Nào ngờ Tư Bác Văn quan tâm đến Lục Nghiên Tịch còn hơn anh ta tưởng.
Nghĩ đi nghĩ lại, Chương Mạnh Tuấn bỗng thấy hơi hối hận, biết vậy ban nãy anh ta đã đòi nhiều hơn rồi.
Tư Bác Văn nhìn Chương Mạnh Tuấn, hỏi: "Giờ anh thả cô ấy ra được chưa?"
"Tiền rồi cả cổ phần công ty tôi cũng đều chấp nhận đưa cho anh, nên thả Lục Nghiên Tịch ra được rồi phải không?"
Thấy Tư Bác Văn hối thúc mình thả Lục Nghiên Tịch ra như vậy, Chương Mạnh Tuấn không khỏi nhếch mép, trong đầu chợt lóe lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/453039/chuong-520.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.