“Câm miệng!"
“Chuẩn bị canh thuốc rồi mang lên lầu."
Không uống thuốc đúng không? Vậy thì anh sẽ đích thân đi tóm Lục Nghiên Tịch đó xuống để uống thuốc.
Tư Bác Văn hừ lạnh một tiếng, xoay người đi thẳng lên cầu thang.
Lúc này vẫn nên đi xem người phụ nữ đó như thế nào.
Cứ nghĩ, Tư Bác Văn đẩy cửa phòng ra đã tới cửa.
Trên giường, một thứ gì đó phồng lên, trông có vẻ giống cơ thể của Lục Nghiên Tịch bình thường hay co rút thân thể lại.
Tư Bác Văn không nghĩ nhiều, bước nhanh tới, anh đưa tay xốc chăn bông lên.
“Lục Nghiên Tịch, em..."
Ban đầu, Tư Bác Văn muốn chất vấn cô một phen, tại sao người phụ nữ này không uống thuốc, tại sao lại từ chối uống thuốc.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy cảnh tượng này trước mặt, anh lập tức đứng hình tại chỗ.
Trước mặt, làm gì còn có bóng dáng của Lục Nghiên Tịch nào nữa, trên giường rõ ràng chỉ có hai cái gối nhỏ!
Anh bị lừa!
Sắc mặt Tư Bác Văn bỗng trầm xuống, anh đứng dậy nhìn lướt qua căn phòng.
Quả nhiên, làm gì còn có bóng dáng của Lục Nghiên Tịch nào ở đây nữa, cả căn phòng đều trống rỗng.
Không chút nghĩ ngợi, Tư Bác Văn bước nhanh về phía ban công.
Chỉ nhìn thấy một sợi dây được buộc lại với nhau bằng ga trải giường trên ban công, không khó để nhận ra trước đó Lục Nghiên Tịch đã dùng cách gì để rời đi.
Tư Bác Văn nhíu chặt mày, sắc mặt càng thêm ảm đạm.
Người phụ nữ này quả là quá to gan rồi! Nếu như bị rơi xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/453027/chuong-508.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.