Ngày hôm sau, khi Lục Nghiên Tịch tỉnh lại đã gần mười giờ rồi.
Từ khi xảy ra chuyện cho đến nay, hiếm khi nào cô có thể ngủ được yên giấc như thế.
Lục Nghiên Tịch đứng dậy, đi thẳng xuống tầng, chỉ thấy Hoắc Vũ Khải đang ngồi trong phòng khách.
"Nghiên Tịch, dậy rồi à?"
Thấy Lục Nghiên Tịch, Hoắc Vũ Khải vội vàng lên tiếng.
Bị Hoắc Vũ Khải gọi như thế, Lục Nghiên Tịch thấy có hơi xấu hổ, cô nghĩ mình đã dậy sớm lắm rồi, không ngờ...
Cô nâng mắt nhìn Hoắc Vũ Khải đang đứng trước mặt.
"Sao hôm nay anh lại thức dậy sớm thế."
Hoắc Vũ Khải cười cười: "Không có chuyện gì cả, dậy sớm cũng là chuyện bình thường thôi."
Nói xong, Hoắc Vũ Khải đứng lên, nói với Lục Nghiên Tịch.
"Được rồi, chúng ta ăn sáng thôi."
Lục Nghiên Tịch gật đầu: "Vâng."
Nói xong, hai người ngồi vào bàn ăn, bắt đầu ăn xong bữa sáng của mình.
Tuy hai người ngồi cùng nhau nhưng đều đang suy nghĩ về những chuyện riêng của mình.
Bỗng, đột nhiên Lục Nghiên Tịch nhớ đến cái gì đó, nhìn Hoắc Vũ Khải hỏi: "Vũ Khải, mấy hôm trước không phải anh tìm em để nói về chuyện tủy sống sao? Bây giờ sao rồi."
Lục Nghiên Tịch nhìn Hoắc Vũ Khải, trong mắt chứa một chút mong đợi nhỏ nhoi.
Tuy đã trải qua rất nhiều lần thất vọng rồi, nhưng nếu nói cô không có chút hy vọng nào cả thì chắc chắn là không.
Nhắc đến chuyện này, Hoắc Vũ Khải nói: "Quả thật đã tìm được một tủy sống thích hợp rồi."
"Bây giờ tụi anh đã bàn bạc xong với người cấy ghép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/453028/chuong-509.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.