Vốn dĩ Lục Nghiên Tịch không định gọi điện cho Hoắc Vũ Khải, dù sao thì cũng đã muộn như vậy rồi. Nhỡ đâu làm phiền Hoắc Vũ Khải thì cũng không hay.
Tuy nhiên vào lúc này, cô thật sự không biết còn có thể nhờ ai ngoài Hoắc Vũ Khải.
Dù sao cô cũng không có người bạn nào khác nữa.
Nghe thấy lời của Lục Nghiên Tịch, Hoắc Vũ Khải đáp lại ngay mà không cần suy nghĩ: "Được, anh sẽ đến ngay!"
Nghe vậy, Lục Nghiên Tịch không khỏi gật đầu theo, trong mắt tràn đầy cảm kích.
“Ừ, cảm ơn anh, Vũ Khải."
“Với anh thì cần gì phải nói cảm ơn nữa!"
Sau khi cúp điện thoại không bao lâu, Hoắc Vũ Khải đã lái xe thẳng đến vị trí của Lục Nghiên Tịch.
Thấy Lục Nghiên Tịch như vậy, anh ta không khỏi bị sốc.
Chỉ thấy hai tay Lục Nghiên Tịch ôm ngực, cả người thất thần và hỗn loạn.
Nhìn Lục Nghiên Tịch thành ra thế này, Hoắc Vũ Khải vội vàng nói: "Lên xe trước đi, chắn hẳn là lạnh quá rồi."
Giữa đêm khuya như vậy, Lục Nghiên Tịch chỉ mặc một chiếc váy, không lạnh mới là lạ.
“Nghiên Tịch, sao em lại ở đây?"
“Sao khoảng thời gian này anh lại không liên lạc được với em.”
“Hôm đó anh gọi điện cho em xong thì rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”
Hoắc Vũ Khải nhìn Lục Nghiên Tịch, hàng loạt câu hỏi kéo theo, anh ta hỏi thẳng những câu hỏi đã đè nặng trong lòng mình bấy lâu nay.
Lục Nghiên Tịch mím môi, nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu.
Chẳng lẽ cô phải nói thẳng với Hoắc Vũ Khải rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/453026/chuong-507.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.