Không biết vì sao, khi biết trong bụng mình đang thai nghén một mạng sống nhỏ bé, trong lòng Lục Nghiên Tịch lại có chút mừng rỡ.
Tư Bác Văn hít sâu một hơi, cố nén lửa giận trong lòng mình, tính tình nhẫn nhịn nói.
“Đừng quậy nữa.”
“Bây giờ em phải chăm sóc thân thể cho thật tốt, đừng tức giận ảnh hưởng đến cái thai, trong bụng em vẫn còn một đứa bé đó.”
Sau những chuyện xảy ra trong mấy ngày nay, Tư Bác Văn cũng đã suy nghĩ rõ ràng rồi, nếu như hai người đã có con thì không nên tiếp tục như vậy nữa.
Anh quyết định sẽ nói chuyện rõ ràng với Lục Nghiên Tịch.
Hiếm khi Tư Bác Văn dịu dàng như thế, không khỏi làm cho Lục Nghiên Tịch hơi giật mình.
“Bác Văn…”
Tư Bác Văn vươn tay nắm chặt tay Lục Nghiên Tịch.
“Ừ.”
Trong lòng Lục Nghiên Tịch vốn đang cực kỳ vui mừng, nhưng mà một giây sau lập tức truyền tới cảm giác mất mát thật lớn.
Với tình huống bây giờ của cô, sao cô có thể mang thai được đây.
Nếu như đứa bé được sinh ra, vậy không phải là…
Trong thoáng chốc, gương mặt nhỏ nhắn của Lục Nghiên Tịch chợt trở nên tái nhợt.
Thấy Lục Nghiên Tịch như vậy, Tư Bác Văn không khỏi căng thẳng.
“Nghiên Tịch, em sao thế?”
“Sao sắc mặt của em lại xấu thế này, có phải là có chỗ nào khó chịu hay không?”
Lục Nghiên Tịch lắc đầu, cô không biết nên nói thế nào: “Bác Văn, đứa bé này, tôi…”
Tư Bác Văn nhìn Lục Nghiên Tịch, trong mắt tràn đầy khó hiểu: “Đứa bé làm sao?”
Khi Tư Bác Văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/453025/chuong-506.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.