Một giây sau, Tư Bác Văn huơ tay một cái, trong tầm mắt Lục Nghiên Tịch, điện thoại đã bị ném ra ngoài, xẹt qua không trung tạo thành một đường cong đẹp mắt.
“Tư Bác Văn, anh làm như vậy có phải quá đáng lắm rồi không?”
“Quá đáng?”
Tư Bác Văn cười lạnh, đôi mắt đầy hung ác nham hiểm nhìn Lục Nghiên Tịch: “Đợi lát nữa còn có thứ quá đáng hơn.”
Sau đó, Lục Nghiên Tịch chỉ cảm thấy mình được nhấc bổng lên, cả người cô đã bị Tư Bác Văn ôm lấy eo bế lên.
Cảm giác mất cân bằng đến quá đột ngột, khiến Lục Nghiên Tịch theo bản năng đưa tay ra, ôm lấy cổ của Tư Bác Văn.
“Anh muốn làm gì?”
Không biết vì sao, Lục Nghiên Tịch cứ cảm thấy có cảm giác không lành, cứ như sắp xảy ra chuyện gì vậy…
Giây sau, Tư Bác Văn ôm lấy cô, đi thẳng vào phòng.
Lục Nghiên Tịch trợn tròn mắt, cảm giác không ổn trong lòng kia ngày càng mãnh liệt hơn.
“Anh muốn làm gì? Tư Bác Văn.”
“Anh buông tôi ra!”
“Anh buông tôi ra đi!”
Lục Nghiên Tịch cứ mãi giãy giụa rồi bị Tư Bác Văn vứt thẳng lên giường.
Không đợi cô phản ứng lại, cả người đã bị đè xuống.
…
Rất lâu sau, Lục Nghiên Tịch mơ mơ màng màng ngất đi.
Đến rạng sáng, cả người cô nóng ran lên, gương mặt nhỏ nhắn cũng đỏ bừng.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn không khỏi bị dọa. Anh gọi bác sĩ Hoàng đến ngay trong đêm để chữa trị cho cô.
Nhìn thấy bộ dạng này của cô, một sự đau lòng thoáng qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-luc-lai-cho-toi-leo-cay/453022/chuong-503.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.